Khi Bạch Giang Xuyên trở về, tóc của hắn đã được cắt bớt, lông mày sắc bén cố tình lộ ra, trông gọn gàng hơn trước.
Lật Thế cuối cùng đã có thể hiểu rõ cảm xúc của hắn, chỉ cần hắn thoáng nhíu mày đã có thể biết tâm trạng của hắn.
Hắn ôm lấy cô không buông, gắt gao hãm sâu yeutruyen.net vào trong ngực, âu yếm xoa cổ cô.
"Không phải em thích tôi như thế này sao, Tiểu Lật Thế? Chỉ cần em yêu tôi, em muốn cái gì tôi đều cho em, được không?"
"Được." Cô nhắm mắt dựa vào vai hắn, âm thanh rất nhẹ, nhưng hắn nghe được, hưng phấn ôm chặt lấy cô cười tươi.
Lật Thế không ngốc, cô biết cách tự cứu lấy chính mình, tốn hết tâm tư lấy được lòng tin của hắn, cô không thể nào có thể thất bại trong gang tấc.
Chủ động lấy lòng làʍ t̠ìиɦ tình với hắn chính là biểu hiện củng cố địa vị trong lòng hắn.
Người đàn ông ngốc nghếch này liền nghĩ rằng cô thật lòng yêu hắn, còn cố hết sức lấy lòng cô
Cưỡng bức ân ái, cuối cùng lại vì sợ cô đau nên thời gian cho màn dạo đầu vô cùng lâu.
Bạch Giang Xuyên nhẹ nhàng xoa hai bầu ngực sữa của Lật Thế, không chạm vào núʍ ѵú sưng tấy, lại lo lắng cô không chịu nổi, đổi thành xoa nắn âm đế phía dưới, ngón tay mảnh khảnh ma sát tiểu huyệt, cắm vào trong, nơi đó siết chặt tay hắn không thể động đậy.
"Thật chặt, Lật Thế, thả lỏng một chút, anh sợ em đau."
"Ưʍ. . . "Cô hai mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương.
Lật Thế vĩnh viễn không thể nào quên cách hắn ta tàn nhẫn quất đánh cô, đem cô nhốt trong chuồng chó sống không bằng chết.
Bạch Giang Xuyên cúi đầu hôn mí mắt cô, "Thật ngoan, không phải em câu dẫn anh trước sao, bảo bối? Sao lại bày ra khuôn mặt đáng thương không muốn bị thao này với anh?”
"Không, không phải." Hai tay cô ôm lấy cổ hắn thấp giọng cầu xin, "Nhẹ chút nha, Bạch Giang Xuyên, anh lớn quá, em chịu không nổi, nhẹ chút thôi được không?"
Vài tiếng ngọt ngào liền khiến tâm hắn đều mềm nhũn ra.
"Được, nghe em."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Thứ trong quần đã sưng to, cây gậy cứng rắn trừu sáp trên đùi cô, cọ cọ lên dâʍ ŧᏂủy̠ ở tiểu huyệt, qυყ đầυ cẩn thận đâm vào.
"Ngoan, thả lỏng, đừng khẩn trương, cũng không phải chưa từng thao qua, thả lỏng tiểu huyệt mới không đau."
"Ưʍ...căng quá, anh nhẹ chút."
Bạch Giang Xuyên chậm rãi tiến vào, cố gắng nhẫn nại cho cô thời gian thích ứng.
Tuy nhiên khi qυყ đầυ tiến vào, cô sắp không chịu được nữa, đá loạn hai chân rêи ɾỉ nói mình đau quá, khiến hắn ngay cả động đậy cũng không dám.
Bạch Giang Xuyến cúi đầu dỗ dàng, giọng nói càng ngày càng trầm.
Lật Thế cúi đầu ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn khóc lóc rêи ɾỉ.
"Đau, đau quá. . . Quá lớn, bụng muốn hỏng rồi."
"Bảo bối, tôi còn chưa vào được một nửa. . ”
"Đau quá, đau quá, hức. . ."
Bạch Giang Xuyên thở dài, "Vậy em còn muốn cho tôi thao nữa không?"
"Muốn, muốn."
Cô hít hít cái mũi, "Không sao, mau tiến vào, em có thể chịu được, thực sự có thể."
Vừa dứt lời, cả cây côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đâm vào.
Sắc mặt Lật Thế đột nhiên tái nhợt, lần này cả nội tạng đều đau quá, quá cứng, gần như đem cả cơ thể cô xỏ xuyên qua.
"Không. . . Đi ra ngoài, đau quá, chịu không nổi, thật sự chịu không nổi."
Hắn mỉm cười, trêu chọc hôn lên môi cô.
"Vừa rồi là ai nói cho tôi tiến vào, bảo bối? Bé ngoan không nên đổi ý, bằng không tôi sẽ không vui. Em chịu đựng cho tôi, đã cho tôi tiến vào, em phải chuẩn bị cho tôi hôn thao.
"Ô ô, hức. . . hức. . . "
Côn ŧᏂịŧ tím đen hoàn toàn đi vào cửa tử ©υиɠ nhỏ hẹp, hai túi trứng chụp đánh không ngừng vào môi huyệt phấn nộn, động tác ra vào càng lúc càng mạnh bạo.
Cô khóc toán lên, cái việc chết tiệt này bao giờ mới kết thúc chứ?
Lật Thế không thể phân biệt hắn đang tức giận hay sảng khoái nữa.
"Đau, Bạch Giang Xuyên. . . tôi đau quá! Không phải anh nói sẽ không làm đau tôi sao? Đồ thất hứa , không cần thao, tôi không cần anh thao, hức. . . .cứu mạng, mau cứu tôi!"
Bạch Giang Xuyên không thèm quan tâm, hắn cúi đầu cắn môi cô yeutruyen.net buộc cô im miệng, tốc độ thao càng lúc càng nhanh không cho cô đường lui, qυყ đầυ cọ xát mở rộng âʍ đa͙σ, cảm cảm giác đau đớn khiến dâʍ ŧᏂủy̠ gần như khô khốc.
"Chậc, lại tới nữa, Lật Thế ngoan, mau thả lỏng a, nếu cứ như vậy cắm xuống thì bên dưới sẽ bị tôi thao đến chảy máu đó, nghe lời!"
"Ô a. . . Anh mau đi ra ngoài, đi ra ngoài!....... Tôi chịu không nổi, không muốn cho anh thao nữa, làm ơn, buông tha cho tôi. . . Hức hức. . . "
Quả nhiên, sắc mặt hắn càng lúc càng kém, không nói lời nào hung hăn làm cô, đem cô thao đến khóc cũng không được, một lần lại một lần, cánh hoa yếu ớt bị làm đến trầy xướt, bên trong chảy ra vài giọt tơ máu.
"Không. . . .Không, đau quá, thật sự đau quá."
Đột nhiên Bạch Giang Xuyên đem côn ŧᏂịŧ rút ra, thế này cũng không phải tốt lành gì, Lật Thế hiểu rõ tác phong của hắn. Không đợi cô ôm cổ nam nhân cầu xin, cả thân thể bỗng nhiên quay cuồng rồi bị vác trên vai.
Không đợi cô phản ứng, một bên bị hắn chế trụ quỳ xuống ghế, hai tay bị bắt nắm gắt gao lấy tay vịnh, mông vểnh lên, mặt kề sát ghế dựa, Lật Thế chưa bao giờ nghĩ mình phải bày ra tư thế khuất nhục như vậy.
Bạch Giang Xuyên nâng mông cô lên từ phía sau thâm nhập vào da^ʍ huyệt sưng đỏ.
"A. . .Đau!"
"Tiểu Lật Thế đúng là thiếu thao! Vẫn không biết tốt xấu, mới dịu dàng với em một chút liền không cho tôi mặt mũi? Thả lỏng, mau thả lỏng cho tôi! Còn muối tôi nói bao nhiêu lần? Phải thao hỏng da^ʍ huyệt vài lần em mới ngoan ngoãn phải không?”
Cô oan ức quá, thực sự quá oan ức, vì đâu quá cô mớ kêu dừng mà, vì cái gì lại đối xử với cô như vậy.
"Ô Bạch Giang Xuyên, không phải anh nói yêu em sao? Vì sao một chút dịu dàng cũng không có, em đau quá, anh đã nói không làm đau em mà, anh. . . . A! Anh rõ ràng đã hứa mà. . . "