Gâu gâu. . . . Gâu gâu. . . .
"Câm miệng!" Bạch Giang Xuyên nằm trên sopha lạnh nhạt lườm nó.
Bin Laden ủy khuất sụt sịt mũi, cọ vào chân hắn.
"Ử. . . . "
Hắn nhìn tô thức ăn cho chó phía trước, thịt sống cùng với thức ăn cho chó đã hết sạch. Mag hắn đã một tháng không ra ngoài, người giúp việc hay đưa cơm tới cũng không thấy đâu.
Lão già chết tiệt, xem ra muốn hắn với chó đói chết.
Bạch Giang Xuyên do dự một lát, trở mình ngồi dậy, chân trần đi xuống lầu, trên mu bàn chân hiện rõ mạch máu, nước da trắng nõn, một tay cầm ví bước một tay đút túi quần thể thao.
"Nhanh lên, ra cửa."
"Gâu gâu."
Bin Laden hớn hở chạy như bay xuống lầu, tràn đầy vui vẻ đuổi theo hắn.
Lái xe ngang qua cửa hàng thứ cưng, hắn liếc mắt một cái sau đó dừng xe, dắt Bin Laden vào trong.
Rất nhiều chó được dẫn đến tắm rửa, tiếng chó sủa lộn xộn trong sảnh.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng mua một gói thức ăn cho chó rồi bỏ đi.
Bin Laden cảnh giác bảo vệ hắn, nhìn chằm chằm bầy chó trước mắt.
"Không tắm, ta không tắm! Huhu. . . Tôi không muốn nhìn thấy mấy con chó đó, không cầnnnn!"
Bạch Giang Xuyên lấy gói thức ăn cho chó trên kệ rồi nhìn lại, một cô gái mặc áo ngủ con thỏ từ lầu hai chạy như bay xuống, khóc thét chói tai.
Thấy bầy chó trong cửa hàng càng khóc ác liệt hơn, không ngừng tiến về phía trước, vừa nhảy vừa chạy như dẫm phải mìn.
Nhân viên mặc đồng phục đuổi theo phía sau cô, "Đừng chạy Lật Thế, bà chủ nói hôm nay cô phải quen với mấy con chó này. Cô đừng chạy, tôi đuổi không kịp."
"Hức. . . tôi đã nói tôi không tắm cho chó, tôi sợ mà! Cô gϊếŧ tôi đi, tôi không cần không muốn, tha tôi đi."
Cô chạy như bay, mũ thỏ không ngừng hất lên cao.
Lật Thế chạy về phía cánh cửa cạnh Bạch Giang Xuyên, lại trùng hợp thành cái gai trong mắt Bin Laden. Nó bảo vệ chủ, không ngừng gầm rú về phía cô, lôi kéo dây xích nhào tới.
Bạch Giang Xuyên không phản ứng kịp, khiến cô bổ nhào trên mặt đất.
"A. . . . !"
Tiếng khóc chói tai vang lên, mấy con chó xung quanh sủa lên không ngừng, hung hăn nhất là Bin Laden.
Cô ôm lấy chính mình khóc thét kêu cứu mạng.
Người trong tiệm không khỏi bịt tai, cô nhìn về phía hắn lớn tiếng cầu xin.
"Bắt nó đi đi, mau lấy đi! Cầu xin anh, mau dắt nó đi đi, tôi sợ, tôi sợ quá!"
Bạch Giang Xuyên liền cảm thấy buồn cười, trong cửa hàng thú cưng lại có người sợ chó. Hắn nhịn không được buông lỏng dây xích, Bin Laden càng không kiêng gì nể chế ngự cô, cô quả nhiên khóc dữ dội hơn.
Thật là một vật nhỏ yếu đuối đáng thương. Muốn... cắn chết cô.
"Thưa ngài! Xin ngài hãy dắt chó đi, thưa ngài!"
Nhân viên bắt bầu khuyên bảo hắn, "Cô ấy sợ chó, làm phiền ngài dắt chó sang bên."
"Chậc!"
Chỉ kịp thưởng thức trong chốc lát, Bạch Giang Xuyên kêu một tiếng, Bin Laden nhanh chóng chạy lại gần hắn.
Người vừa rồi vẫn đang khóc trên mặt đất bỏ chạy với khát vọng sống sót mãnh liệt, suýt chút nữa đã ngã xuống khi mở cửa kính.
Từ đó về sau, cứ cách hai ngày hắn lại đến cửa hàng này mua thức ăn cho chó.
Không có khác, chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô.
Nhưng không phải lúc nào cũng có thể gặp cô, vì vậy hắn chọn ngồi cạnh cửa hàng thú cưng, ngồi trong xe hay ngồi chổm hổm bên ngoài theo dõi, cũng thăm dò được tần suất ra vào của cô.
Nhưng lần nào cũng vậy, hắn chưa từng dắt Bin Laden theo.
Mỗi ngày, cô mặc mỗi chiếc váy khác nhau, lén lúc như kẻ trộm kéo thấp mũ chạy ra bên ngoài, đến khi cửa hàng tan tầm, lại ôm một đống đồ ăn vặt chạy về.
Gần như là không làm bất cứ việc gì, cả ngày chơi bời lêu lỏng, so với hắn còn thoải mái hơn.
Sau khi quan sát nhiều lần, Bạch Giang Xuyên cũng không còn tâm tư muốn dọa cô, mà suy nghĩ biện pháp tiếp cận cô.
Hắn dắt theo con chó muốn lại gần nói chuyện, mà mỗi lần cô đều chạy nhanh hơn hơn Bin Laden, không cho hắn cơ hội gọi lại.
Bốn tháng nay, Bạch Giang Xuyên thường xuyên ra ngoài, mỗi ngày nhìn thấy cô đã thành thói quen, vài lần nhìn thấy cô ôm một đống đồ ăn vật khác nhau, cũng học được cách đi dạo trong siêu thị, chọn vài món giống cô.
Kết quả cực kì dở, ngay cả chó còn không thèm đυ.ng, thế mà cô lại ăn đến nghiện?
Một ngày, hắn đỗ xe cạnh cửa hàng thú cưng như thường lệ, mở ra một khe hở trên cửa kính, dựa vào ghế nhắm mắt nghĩ ngơi thì nghe được tiếng phụ nữ đứng bên đường nói chuyện, đặc biệt chói tai.
"Ây? Chẳng phải anh nói thích nỏ cháu gái sợ chó đó của tôi sao? Nếu được giá 300 vạn* tôi liền bán cho anh. Nó thấy chó liền chạy cực nhanh, đưa đến trại chó săn làm mồi nhử cực kì thích hợp."
*300 vạn ~ 10. 594. 000. 000VND
"Ha, sao tôi không bỏ được? Bố mẹ nó không cần nó, bỏ nó lại cho tôi. Dù sao nó chỉ là đứa con chồng trước thôi, tôi chẳng rảnh để quản nó đâu. Với lại gần đây cửa hàng kinh doanh không tốt cho lắm."
"Vậy anh cứ suy nghĩ rồi trả lời cho tôi. Tiền giao cho tôi, tôi sẽ tự mình đem con nhỏ đó đưa đến trước cửa nhà anh."
Bạch Giang Xuyên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua bóng lưng người phụ nữ, môi mỏng đỏ mọng cong lên, sắc mặt trắng bệch có thể nhìn rõ mạch máu dưới da, quá mức quỷ dị.
Lòng bàn tay rộng đặt trên đầu Bin Laden, hắn chậm rãi xoa nhẹ, nó nhắm mắt lại thoải mái thích thú, lắng nghe giọng nói khàn khàn của hắn.
"Con lại có món đồ chơi mới, có vui không?"