Chương 14.1: Ngày thứ hai trở thành chó (H)



Lật Thế cả đêm không ngủ, bị giam trong chuồng chó đến ngày hôm sau, hai vành mắt thâm đen, thần kinh căng chặt, tinh thần gần như phát điên.

Con chó săn nằm ngủ ở phía trước, mà Lật Thế vẫn như cũ duy trì tư thế cứng nhắc không dám động đậy.

Đột nhiên, lổ tai Bin Laden dựng thẳng lên, nhạy bén nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, liền mở mắt tỉnh dậy. Nhìn cửa phòng mở ra, hưng phấn ngồi thằng thè lưỡi.

Bạch Giang Xuyên bước vào, trong tay cầm một cái vòng đeo màu đen, là dành cho cô.

Lật Thế cuộn thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai chân đau buốt, sợ hãi chăm chú nhìn hắn, ô một tiếng, khóc lên.

"Cho tôi ra ngoài, xin anh."

Hắn đem l*иg sắt mở ra, Bin Laden hưng phấn vẫy đuôi, Bạch Giang Xuyên hạ thắt lưng đi vào, bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài.

Thân mình sớm đã căng cứng đến không chịu nổi, cô quỳ rạp trên mặt đất miễng cưỡng bị kéo ra, vòng cổ màu đen chính xác đeo lên cổ Lật Thế.

"Quỳ lên, nhanh!"

Chỉ cần có thể ra khỏi cái chuồng này, cái gì cô cũng bằng lòng làm.

Hai chân cứng nhắc nhanh chóng quỳ lên, khóc sướt mướt theo hắn đi ra ngoài.

Bạch Giang Xuyên đem cô ném xuống phòng vệ sinh.

"Trong một ngày, em chỉ có hai cơ hội bài tiết, không nên lãng phí."

Lật Thế không hiểu hắn đang nói cái gì.

Thẳng đến khi bị lôi ra khỏi phòng vệ sinh, tiếp tục bị ép vào trong cái chuồng kia, cô mới bắt đầu ra sức giãy dụa thét chói tai, ôm lấy đùi hắn cầu xin tha thứ, cầu xin hắn buông tha mình.

"Không cần đi vào, tôi không muốn vào! Bạch Giang Xuyên, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm, van xin anh, huhu! Hức. . . . tôi khẩu giao cho anh, tôi, tôi liếʍ, tôi liếʍ."

"Cút vào!

"Không cần, không cần! A van xin anh, tôi không muốn vào! Không... !"

Cô dùng hết toàn lức nắm lấy song sắt, nói gì cũng không chịu buông ra, tuyệt vọng khóc lớn.

Nhưng sức lực cô nào thắng nổi tên đàn ông này, hắn dễ dàng gỡ bỏ cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong, vòng trên cổ cũng bị tháo xuống.

Lật Thế nhìn hắn khóa l*иg sắt, ánh mắt lệ nhòa cầm lấy song sắt xin tha.

"Bạch Giang Xuyên, hức. . . . Bạch Giang Xuyên, tôi biết sai rôi!"

Mặt hắn không chút thay đổi đánh giá cô, tay xuyên qua l*иg sắt, nắm tóc cô hung ác nói, "Câm miệng! Tôi không cho phép, cả đời em đều phải ở đây cho tôi."

Cô sai rồi, thực sự sai rồi, không nên không nghe lời, ai mau tới cứu cô, ai cũng được, mau tới cứu cô đi.

Giữa trưa, Bạch Giang Xuyên cầm thức ăn cho chó tiến vào, Bin Laden hưng phấn sủa to, tay bên kia cũng cầm một cái bát, bên trong là cơm và rau xanh.

"Ăn."

Bên canh, con Bin Laden như hổ đói ăn toàn bộ thức ăn dành cho chó cùng với tảng thịt đỏ tươi, cả l*иg sắc chấn động.

Bạch Giang Xuyên nhìn biểu hiện thờ ơ của cô, nhíu mày, "Tôi chỉ cho em cơ hội một lần, hôm nay không ăn cơm về sau sẽ không cho em ăn nữa."

Bụng truyền đến tiếng kêu kháng nghị, cô hiểu rõ cảm giác bị bỏ đói, chậm rãi vươn tay lấy cơm.