Chương 12.2: Giống chó (H)

Nam nhân vẫn ung dung cởϊ áσ sơmi, phơi bày toàn bộ cơ thể hoàn mỹ cùng với cơ bụng rèn luyện săn chắc.

"Lát nữa, em liền cười không nổi."

Đồ vật mềm mai dưới chân theo động tác cởϊ qυầи của hắn chậm rãi biến lớn, bàn tay to lớn giang rông hai chân cô, vành mắt Lật Thế lập tức hoe đỏ.

"Rất đau, không cần thao tôi."

"Em suy nghĩ viễn vông cái gì? Buồn cuồi."

Cô ô một tiếng khóc lớn, Bạch Giang Xuyên đem côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ xâm nhập vào khe hở chật hẹp của Lật Thế, cô căng thẳng cong ngón chân, cắn răng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"Đau, đau quá! Nứt ra rồi!"

Nửa cây côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn cắm vào trong, âʍ đa͙σ khô khốc làm hai người đều đau đớn.

Mà Bạch Giang Xuyên cũng không muốn thoải mái thao cô, hắn muốn nhất là tra tấn cô, đem cô tận hưởng cảm giác đau đớn.

"Đau? Đau thế nào, dùng sức kêu lên cho tôi, em càng khóc tôi càng hưng phấn!"

"Không cần, không cần tra tấn tôi, anh gϊếŧ tôi đi, huhu. . . dù sao anh gϊếŧ người cũng không phạm pháp! Mau gϊếŧ tôi đi!"

"Thế thì tiện nghi em quá, Lật Thế! Đồ vật của tôi, tôi muốn đùa bỡn thế nào, em cũng không được cự tuyệt. Em là chó của tôi, kêu chủ nhân đi."

"Tôi không phải chó, tôi không phải chó! ! ! !"

Bạch Giang Xuyên mím chăt môi, dùng tay bóp chặt cổ cô. Sắc mặt Lật Thế lập tức đỏ ửng, hít thở không thông đầy tuyệt vọng, tròng mắt gần như lồi len.

Cô dùng hết sức sực mở miệng hô lớn, "Chủ nhân, chủ nhân."

"Không phải cũng nghe lời sao? Vừa rồi bướng bỉnh cái gì!"

"Đau quá, đau quá! Không cần đi vào, sẽ rách mất... A a!"

Bạch Giang Xuyên cảm giác đã đâm mở cửa tử ©υиɠ cô, cúi đầu nhìn bụng cô gồ lên hình dáng côn ŧᏂịŧ thô to, càng sung sướиɠ dùng sức đâm vào.

"Tê!" Thật sướиɠ, giống như bị cắn đứt.

"Kẹp chặt như vật, còn nói không thích? Tiểu Lật Thế thật da^ʍ, muốn cắm chết em!"

"Không, không cần" Cô đáng thương rung rung đầu cần xin hắn tha thứ, giọng càng lúc càng khàn,

"Sắp bị cắm hư rồi, anh mau rút ra đi, sắp rách ra rồi, huhu. . . . !"

"Đây là thái độ cầu xin của em sao? Chó hoang" Hắn bế hai chân cô lên, dùng sức xuyên vào.

"Chủ nhân, chủ nhân! Chó hoang van xin người, đừng thao, không cần thao em, chó hoang xin người!"

Cảm giác hưng phấn truyền tới, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp khủng bố,

đem côn ŧᏂịŧ trong huyệt nhỏ run rẩy rút ra, tháo dây thừng trên cổ tay cô ra. Lật Thế không kịp đề phòng, cả người quỳ rạp xuống nền gạch men lạnh lẽo, đầu gối như vỡ ra.

"Đến, cho tôi thấy em cầu xin tôi như thế nào! Tôi cho em ba phút làm tôi hài lòng, nếu không liền đem em thao chết."

Lật Thế từ trên mặt đất quỳ xuống, bò tới gần hắn, ôm lấy cẳng chân hắn khóc rống xin tha.

Hắn mắt lạnh nhìn xuống, "Chỉ như vậy cầu xin tôi, cũng không đủ đâu."

"Ô, ô em liếʍ cho người, em liếʍ, van cầu chủ nhân, chó hoang làm gì cũng được, không cần thao em, không cần thao."

Cô hai tay run rẩy cầm côn ŧᏂịŧ dữ tợn màu tím, dùng sức mở lớn miệng đem côn ŧᏂịŧ cắm vào cổ họng. Cảm giác nôn mửa liền truyền tới, nước mắt chảy xuống, không ngừng dùng sức nuốt côn ŧᏂịŧ, đem qυყ đầυ nhét vào trong thực quản, liền liều mạng nuốt xuống, hận không thể ăn hết vào miệng.

Bạch Giang Xuyên lạnh lùng nhìn động tác của cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Lật Thế."

"Thật giống chó"