“Gâu! Gâu gâu”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm hung hãn của Laden, Lật Thế giật mình sợ hãi, thậm chí suýt chút nữa cắn nát đồ vật của hắn.
Bạch Giang Xuyên tựa hồ nhận ra cái gì đó, không hề bắt cô liếʍ, mặc quần lại rồi bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn cảnh cáo cô.
“Không được ta cho phép không được ra ngoài, dám mở cửa, liền chặt đứt tay của em.”
Lật Thế mím môi, cô cũng không cảm thấy có gì lạ, đợi hắn đi ra ngoài liền bò lên giường ngoan ngoãn ngủ một giấc.
Laden cúi thấp người, nhe răng nhếch miệng hướng phía cửa mà kêu, Bạch Giang Xuyên nói nó một tiếng, nó mới bình tĩnh, bò đến bên người hắn.
Quả nhiên có tiếng bước chân đến gần cửa, càng ngày càng gần, ngay sau đó, khóa cửa xoay mở.
Chỉ có hai người có được chìa khóa của ngôi nhà này, một người là hắn, còn có một người, là cha của hắn.
Lách cách, cánh cửa bị mở ra.
Vân là khí thế uy nghiêm kia, Bạch Thanh cau mày, đánh giá hắn, cùng con chó dưới chân hắn.
Bên trong ánh mắt lộ ra vô cùng ghét bỏ, ngay cả hắn là con ruột, ông ta cũng đều chán ghét
Do mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn lạnh nhạt, hắn cũng không đem cảm xúc này vào trong lời nói.
“Gần đây có khỏe không?”
“Như ông nhìn thấy.” Bạch Giang Xuyên mặt không chút cảm xúc.
“Ta nhìn thấy? Ta nhìn thấy cái gì? Tóc của ngươi cũng đã dài như vậy còn không cắt! Giống như thằng ăn xin, mỗi ngày ngươi đều chỉ cùng chó quậy với nhau, cũng không đi bệnh viện! Ngươi chạy ra tới vài lần, con súc sinh này cũng đã cắn bao nhiêu người bị thương ngươi có biết không?”
Bạch Thanh không kìm nén tức giận, vẻ mặt hoàn toàn đã thay đổi, chỉ vào con chó săn quát: “Đem con đưa ta gϊếŧ đi Giống như ngươi vậy, ta sớm nên đem ngươi chém chết, lưu lại trên thế giới này chỉ là một tên phế vật!”
“Oẳng! Gâu, gâu”
Laden hét vào mặt hắn, đôi mắt xám hung dữ nheo lại, hạ thấp nửa người xuống, sẵn sàng lao về phía trước bất cứ lúc nào. Đối với ông ta, hắn còn có con súc sinh kia công kích, Bạch Thanh tay không tấc sắt, vẫn nên thu liễm vài phần.
Con chó ở bên cạnh chủ nhân cong lên khóe miệng.