Tiếng chó sủa chói tai khiến cô run lên sợ hãi nhưng đồng thời cũng đánh thức được người đàn ông đang ngủ say trên sô pha kia.
Bạch Giang Xuyên mệt mỏi ngồi dậy, trừng mắt nhìn Laden một cái, con chó từ từ ngậm miệng lại, ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình ngồi xuống, trong phòng khác lại lần nữa vang lên tiếng cầu xin khàn khàn của cô.
Nhận thấy khác thường, hắn bước nhanh chạy tới mở cửa, cô hơi thở thoi thóp, quỳ rạp trên mặt đất kêu cứu, muốn uống nước.
Cô gần như đã khát gần chết.
Lật Thế bị hắn ôm lên, nước mắt tuôn trào, liều mạng túm lấy hắn cầu xin uống nước.
“Muốn uống nước đúng không? Cho em.”
Đôi môi mỏng lạnh lẽo dán lên môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô không ngừng khuấy đảo, truyền cho cô không ít nước miếng của hắn, Lật Thế ghê tởm muốn nôn ra, liều mạng dùng sức muốn đẩy hắn ra, vẫn bị hắn cưỡng bách nuốt xuống.
Thật kinh tởm, thật kinh tởm, thật kinh tởm!
“Hức, anh thật kinh tởm! Tôi muốn uống nước, muốn uống nước!”
Bạch Giang Xuyên trừng mắt, “Lại ồn ào ta cho em uống nướ© ŧıểυ.”
Lật Thế khịt mũi, một lời cũng không dám nói.
Hắn cầm lấy chai nước khoáng, mở ra, đỡ cổ cô đổ vào miệng, mặc lê cô nuốt nhanh hay chậm, ừng ực, ừng ực, cô bị sặc hắn cũng mặc kệ.
Lật Thế vừa khóc vừa uống nước, trong lòng thầm nguyền rủa, tên này về sau mà có con, nhất định là một đứa trẻ đáng thương chết trước ngày trăng tròn.
Sau khi đổ cả chai nước vào trong người, Lật Thế ho đến chút nữa không thở nổi.
“Còn khát không?”
“Hết khát rồi, hết khát rồi. . .” Lật Thế hoảng sợ xua tay, che ngực ho khan.
Mái tóc của Bạch Giang Xuyên đã dài đến mức che hết hai mắt, Lật Thế ngẩng đầu cũng không nhìn được cảm xúc của hắn, trong lòng lo sợ, cẩn thận đáp lại hắn.
Lòng bàn tay đột nhiên hướng về phía côm Lật Thế cả trái tim lẫn cổ họng đều kêu gào, nhưng sau lưng lại xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn nhẹ nhàng sờ trán cô, chi nghe thấy thanh âm của hắn vẫn trầm thấp như cũ nói.
“Sốt còn chưa hạ, sao lại phiền toái như vậy.”
Phiền toái? Khiến cô phát sốt là người nào? Còn không phải tên khốn nạn này để cô nằm dưới sàn nhà sao?
Nhìn cô tức giận mũi cũng mở to, Bạch Giang Xuyên thu lại trong mắt, nhếch miệng trào phúng.
“Thế nào, em không phục sao?”
“Tôi không có.”
Cô làm sao dám không phục, cô chỉ đơn giản chính là không muốn tự tìm ngược.
Bạch Giang Xuyên lần nữa đưa tay vỗ vỗ đầu cô, lực đạo không nặng không nhẹ, làm cô cúi xuống vài phần.
“Dì của em bán em cho ta, Từ hôm nay trở đi, ngoan ngoãn làm người của ta, đừng tưởng rằng em phát sốt, ta liền không động vào, ngoan một chút so với cái gì cũng đều tốt hơn.”
Ánh mắt cô vẫn như chuông đồng, cảnh giác như cũ, khuôn mặt ửng hồng cuộn tròn lại.
“Vân không tin ta?” Bạch Giang Xuyên buông tay, có chút cô đơn.
“Tôi không thể tin anh! Đó là dì của tôi, đánh chết đều sẽ không tin anh!”
“Không biết tốt xấu!” Hắn nghiến răng mở miệng.
. . .
~Thấy chưa cũng ôn nhu lắm chứ bộ!!