Chương 20: Năng lượng âm

Phó Cảnh Thành ở trong giới giải trí phức tạp nhưng vẫn luôn duy trì tình trạng độc thân. Hắn không lên tiếng, cũng không có mấy nhà truyền thông ngủ ngốc đi viết bậy nói bậy.

Thứ hai buổi sáng có hai tiết, chủ nhiệm lớp Ngô Quốc Vĩ giảng dạy ở cơ sở khóa huấn luyện. Khương Nguyên sau khi tan học đi, chạy tới nói với thầy việc xin nghỉ.

Ngô Quốc Vĩ cũng không thích học sinh đi thực hành quá sớm, hắn nói, họ cơ sở không bền chắc, đi ra ngoài cũng chỉ làm cho trường học mất mặt.

Làm Khương Nguyên xin hồi lâu mới cho cô giấy xin nghỉ.

Thời gian trì hoãn lâu lắm, Khương Nguyên ở WC thay xong quần áo, vội vội vàng vàng đuổi tới phòng hình thể.

Lớp học đã bắt đầu động tác xoạc chân Khương Nguyên đem túi đặt ở trên mặt đất tùy ý tìm vị trí, Trần Di Ninh lúc này thò qua, bĩu môi: "Thấy không, sắc mặt Vưu Phỉ hôm nay vẫn luôn không được tốt."

Khương Ninh thuận theo cô nhìn qua, Vưu Phỉ mặc bộ đồ thể dục màu Hồng nhạt, một mình một người nhấc chân đứng ở trong một góc.

"Ờ"Cô gật gật đầu, thất thần ứng phó với Trần Di Ninh.

Trần Di Ninh hoàn toàn không nhìn ra cô có gì khác ngày thường.

"Tan học mình thấy cậu đi tìm thầy Ngô xin nghỉ, như thế nào, lần trước khỏi phải cậu đi thử vai bên chỗ thầy Phó à?"

Khương Nguyên nhíu mày, thu hồi chân nói: "Đúng vậy, mình chỉ diễn một nhân vật nhỏ thôi, không chừng qua phần hậu kỳ cũng trực tiếp cắt bỏ mấy phân cảnh."

"Cũng do cậu tình nguyện."

Trần Di Ninh nói thầm xong câu này, cuối cùng câm miệng.

Khương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nhìn về phía của Vưu Phỉ, xác thật là như Trần Di Ninh nói, sắc mặt của Vưu Phỉ quả thực không tốt, dù cho có trang điểm nhẹ, cũng có thể nhìn ra một chút tiều tụy.

Khương Nguyên cảm thấy kỳ quái.

Thứ bảy lúc ấy, cô nhìn thấy mặt Vưu Phỉ còn khá tốt.

Cùng lắm cũng không giống Trần Di Ninh, đem tâm trạng người khác đi nhiều chuyện.

Không nghĩ tới giữa trưa liền có một trận bát nháo.

Dưới lầu của K ý túc xá nữ rộn ràng nhốn nháo, vây quanh một đám người.

Khương Nguyên mới từ nhà ăn ăn cơm trở về.

Chỉ thấy Vưu Phỉ cùng một nam sinh mang khẩu trang đứng ở dưới gần hiên không biết lôi kéo cái gì, thậm chí còn có không ít bạn học giơ lên di động lên quay hình lại.

Hình tượng của Vưu Phỉ vẫn luôn rất tỏa năng lượng, gặp loại chuyện này, chắc chắn không bao lâu, toàn bộ mọi người đều sẽ biết.

Khương Nguyên đi thẳng lên lầu, Trần Di Ninh giữa trưa đi ra ngoài, lúc này cũng không có ở ký túc xá.

Cách mười phút, Vưu Phỉ từ bên ngoài trở về.

"Vưu Phỉ, cô không sao chứ." Khương Nguyên nhìn Vưu Phỉ, muốn nói lại thôi.

Vành mắt đối phương có chút hồng: "Không có việc gì."

Vưu Phỉ đứng ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại cho người đại diện, cũng không tránh Khương Nguyên, Khương Nguyên biết cô ấy sớm đã ký hợp đồng với công ty quản lý: "Kỷ đã tìm tới tôi... Mau áp hot search xuống, chỗ Phó đạo diễn để tôi nói..."

Khương Nguyên ngồi ở bàn bên chơi di động, cảm thấy xấu hổ, đại khái đây chắc là cơ mật thương nghiệp đi, còn đề cập đến Phó Cảnh Thành, Vưu Phỉ cứ nói trắng ra như vậy.

"Khương Nguyên."

Khương Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.

"Cô nói xem tôi có phải rất là ngốc hay không, bên người cũng không phải không có người theo đuổi, tìm ai không tìm lại tìm đến một tên tra nam, hiện tại hắn lấy ảnh lúc còn ở bên nhau uy hϊếp tôi." Vưu Phỉ nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc lâu, rơi xuống một giọt lệ.

Làm gì còn bộ dạng nữ thần lạnh lùng.

Khương Nguyên không biết an ủi cô ấy như thế nào, do dự nói: "Hắn ta đòi tiền cô?"

Cô có thể nghĩ đến hắn ta đơn giản chỉ muốn cầu lợi mà thôi.

"Ừ, 300 vạn, tôi đáp ứng cho hắn."

Khương Nguyên nghe được mức tiền không khỏi lắp bắp kinh hãi, cô còn không có đi đóng phim chính thức, cha mẹ trong nhà đều là công nhân viên chức bình thường.

"Vưu Phỉ." Khương Nguyên không biết nói như thế nào.

"Tôi xuất đạo sớm, tốt xấu còn một ít tiền để dành, lần này đều phải dùng hết, chỉ là Khương Nguyên..." Vưu Phỉ trầm mặc hồi lâu.

Khương Nguyên suýt nữa cho rằng mình sẽ đợi không được đến lúc cô ấy mở miệng.

"Tuần trước tôi làm chuyện đó với cô, có phải cô rất chán ghét tôi hay không."

"...Có một chút."

Nhưng nếu nói đến tình hình thực tế, ấn tượng Khương Nguyên đối với Vưu Phỉ cũng không tính là kém.

Vưu Phỉ thở dài: "Cô còn có thể chịu đứng ra giúp tôi sao?"

Khương Nguyên buồn bực mà nhìn cô ấy.

"Chỗ của thầy Phó, cô có thể giúp tôi nói với thầy ấy tình hình hiện tại không, tôi tuyệt đối sẽ đem tin tức xấu xử lý tốt."

Phó Cảnh Thành xoi mói người khác như vậy, chắc suất hắn sẽ không đồng ý cho Vưu Phỉ trở lại gia nhập đoàn đội.

Khương Nguyên rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhưng lại không đáp ứng nói: "Cái này là do chuyện phát sinh từ phía của cô, không phải anh ấy cũng chỉ căn cứ vào giấy tờ để làm việc sao?"

Vưu Phỉ có lẽ sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, cô nhìn Khương Nguyên cười khẽ: "Thực xin lỗi, là tôi đã làm khó cô."

--------------------