Chương 9: Hoàn

Sáng sớm hôm sau, tàn tinh còn sót lại mấy khoảng trên nền trời xanh nhạt, thưa thớt.

Trong phòng, mùi đàn hương đã cháy hết từ lâu, chỉ còn sót lại một mớ tro tàn.

Không khí sáng sớm tràn ngập cùng hàn khí đêm qua hòa với nhau.

Đích thực, hai người đã phóng túng, vượt quá giới hạn.

Dưới lớp khí lạnh nhàn nhạt, làn da lộ ra trong sáng sớm, khí lạnh bên ngoài cũng làm cho người bên trong không khỏi run người, liền hướng lòng ngực người kia, nhích lại gần. Da thịt kề cận, liền có thể nhanh chóng sưởi ấm cơ thể.

Người bên cạnh đã sớm tỉnh lại. Hỗn loạn mà thân mật như vậy, cuối cùng cũng không dám đem người kia ôm vào lòng.

Nhanh tay nhanh chân liền đứng dậy, tìm quần áo đêm qua rơi rớt khắp nơi.

Nàng nhẹ nhàng động, liền nhận ra thắt lưng chợt nhói đau từng đợt.

Tối qua, nàng đem chính mình toàn bộ giao phó cho nàng ấy, chính là tùy ý Choi Sanggung khiêu khích, nàng chỉ nhận lệnh nhắm hai mắt lại, cố nén không cho chính mình phát ra nửa điểm âm thanh.

Choi Sanggung nhìn thấy bộ dáng như vậy liền kích động, động tác từ ôn nhu dần chuyển sang dữ dội, ánh mắt như muốn chiếm giữ bằng được.

Chính nàng cũng cảm thấy bản thân như bị nàng ta giày xéo, vô thức không chịu nổi.

Nàng mặc lại áo trong, chỉnh lại xiêm y, ngồi bên giường, nhìn lên người kia vẫn còn đang ngủ say, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta… vẫn là không nên gặp lại nữa. Chuyện chưa rõ kiếp này, liền để kiếp sau trả lại đi!”

Nhìn gương điểm trang một chút, vô tình nhìn thoáng qua trên cổ mình, có loang lổ ấn ký màu đỏ…

Trong thời gian ngắn, khó có thể che đậy được.

Đêm qua… quả thật là điên cuồng, làm cho nàng nghĩ tới liền mặt đỏ tía tai.

Đây cũng là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Thu thập chỉnh tề, lúc sau, nàng lặng yên không một tiếng động, ly khai Vương phủ.

Còn phần đi về đâu, nên đi chỗ nào, chính nàng cũng không rõ. Cứ như vậy vô thức bước dọc theo con đường.

Nhín thấy phố xá sáng sớm, người đến người đi tấp nập, tiếng rao hàng cứ không dứt bên tai. Nàng chậm rãi nép vào một góc đường. Liền nhìn thấy một tiểu cô nương vẻ mặt thanh tú, vẻ mặt tinh nghịch.

Thân ảnh bé nhỏ ấy làm cho nàng nhớ đến Jang Geum trước đây.

Lúc này nàng đột nhiên hoài niệm khoảng thời gian ở Gian Bếp Chính.

Tưởng niệm những ngày tháng dạy dỗ Jang Geum, có con bé làm bạn.

Lại tưởng niệm đến hôm nay, Jang Geum đang bị lưu đày ở đảo Jeju, trở thành nô lệ, thay nàng gánh lấy tội danh mưu phản mà khổ cực lao dịch.

Chính mình thủy chung là mội tội nhân.

Mất đi Myeong Yi, vứt bỏ Jang Geum, lại phụ bạc Seong Geum, trong lòng nàng thật sự bế tắc. Không biết phải khuyên giải như thế nào.

Ánh mặt trời càng lúc càng sáng tỏ. Choi Seong Geum theo men rượu sót lại cuối cùng cũng tỉnh. Nàng vỗ vỗ đầu, tựa hồ gượng dậy.

Phát hiện bên cạnh không một bóng người.

Ngay cả giày cũng không kịp mang, nàng vội vàng xuống giường kiểm tra, bất chấp toàn thân đau nhức, nàng có dự cảm không lành, vạn phần âu lo.

Người kia….

Hẳn là rời đi rồi.

Cảnh tượng này quá mức quen thuộc.

Vô số sáng sớm, từ trong mộng bừng tỉnh, nàng luôn một mình lẻ loi như vậy.

Nàng suy sụp trở lại giường, nhìn chăn đệm tung tóe tán loạn, không khí tựa hồ còn sót lại một chút hương vị của người kia…

Dường như tất cả còn lại đều ám chỉ rằng, đây chắc hẳn không phải là mộng.

Tối qua Han Sanggung đón ý nói hùa, cùng tránh né ánh mắt của nàng.

Sau đó liền nghe lời nàng, cam tâm tình nguyện hiến thân cho nàng. Nàng cũng chỉ biết nhíu mày, như thế nào hôn cũng hôn không ra.

Đơn giản hướng về phía cổ trắng tuyết kia mà lưu lại một dấu dấn ký của chính mình.

Nàng làm bộ cái gì cũng không biết, đều vì có rượu trong người mà lên.

Nhưng liền thấy Han Sanggung nằm dưới thân mình quay đầu đi, khóe mắt rơi xuống hai hàng lệ, khoảnh khắc lúc đó nàng liền không thể khống chế dục vọng điên cuồng nổi lên!

Vô số lần nàng cố gắng áp chế, kìm nén xuống nhưng vẫn là bị vẻ xúc động của người kia mà trỗi dậy dữ dội!

Choi Sanggung nhớ lại trong thời gian đến đây, tìm kiếm địa điểm di chuyển.

“Nàng có thể đi đâu được chứ?”

Gió lớn thổi mạnh trên bờ biển, gợi lên trong lòng Han Sanggung nhiều tâm tư.

Nàng một lần nữa đi đến nơi đầu tiên đặt chân đến Đại Minh. Ngắn ngủi, mới mấy tháng trôi qua, dường như đã kéo dài mấy đời.

Ai có thể lường trước được, cho tới bây giờ, nàng cùng Choi Sanggung lại phát sinh quan hệ tới bước nào rồi.

Nàng nheo mắt lại, nhìn xa xa từng đàn hải âu bay lượn trên phiến đá ngầm ngoài bờ biển.

Nghe tiếng sóng vỗ ầm đang gào thét, bờ biển bên kia rốt cuộc vẫn là không trở về được. Bờ bên kia, nàng đã chết rồi. Có lẽ, sắp tới số mệnh của nàng chính là phiêu bạc.

Trằn trọc hơn nửa tháng, Choi Sanggung không lúc nào không phái người đi tìm tung tích của Han Sanggung.

Vương Bàn cũng ra lệnh cho thủ hạ sai người tìm kiếm khắp nơi.

Choi Sanggung thậm chí cùng Vương Bàn dán thông báo tìm người.

Vương Bàn khiếp sợ bội phần nhưng cũng hiểu rằng nàng làm như thế là hợp tình hợp lý, nàng liều mạng cứu giúp người đó, chắc chắn chính là kim lan tỷ muội.

Hẳn hắn chỉ biết rằng hai người tình cảm sâu đậm mà thôi.

Mặc dù Han Sanggung kia luôn luôn kiên định, giữ bộ dáng xa cách vạn dặm, lại đối đãi với Choi Seong Geum không lạnh không đạm, người ngoài nhìn vào cũng tự khắc có chút kỳ quái.

Nhưng cũng khó trách.

Nữ tử dám yêu dám hận như Choi Seong Geum có cái gì lại không làm được?

Được rồi. Vương tiên sinh từ từ bình phục tâm tình, hỏi:

“Này, sau này muội có tính toán gì không?”

Choi Seong Geum nhất thời nghẹn lời, sau đó ngữ khí kiên định nói:

“Hy vọng Vương huynh giúp ta cùng tìm thấy nàng. Ta nghĩ sẽ tìm một chỗ sơn thanh thủy tú cùng nàng sống nốt quãng đời còn lại!”

Vương tiên sinh gật gật đầu, không hề hà từ chối.

Thế đạo gian nan, huống chi hai nàng còn là thân nữ nhân. Nếu nàng có dũng khí như vậy, liền lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng giúp nàng thành toàn.

Ngày ấy, thiên khí âm trầm. Han Sanggung ở trong phòng bếp bận rộn. Nghe thấy tiếng phía sau cửa bếp vang lên “loảng xoảng loảng xoảng”, nàng ngay cả quay đầu cũng không nhìn, nghĩ đến tên tiểu nhị lỗ mảng trong quán trọ, vội vàng thúc giục đồ ăn, nàng ôn nhu mỉm cười:

“Chờ một lát. Món cá ướp dấm gừng đông lạnh xong ngay đây!”

Nàng còn chưa buông tay, âm thanh chợt vang lên:

“Vì cái gì rời đi không nói lời từ biệt?”

m thanh quen thuộc kia chợt nổ vang bên tai nàng.

Cả người nàng như bị đông cứng lại.

Phòng bếp, thủy khí bốc lên nghi ngút, nàng chậm rãi xoay người.

Thấy trước mắt là ánh mắt sốt ruột, xúc động dâng trào, lại bị đè nén trong vành mắt tái đỏ, người kia vẫn cố không để bản thân rơi lệ.

Không biết làm sao. Nàng cảm thấy có chút an ủi, hết thảy các loại giải thích đều không gì là quan trọng.

“Đi, theo ta đến một chỗ. Nhanh!” – Choi Sanggung bá đạo xông tới, trực diện kéo tay Han Sanggung ra ngoài.

Han Sanggung cũng không kịp tháo tạp dề trên người xuống, tùy ý để tay người kia nắm lấy, lôi đi về phía trước.

Trong nồi, cá hấp dấm gừng đông lạnh cũng đã cháy khét.

Mùi vị dấm chua bắt đầu lan tỏa ra không trung, làm tăng thêm hương khí đích thực.

Đi rất xa, không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa cứ liên tục chạy.

“Phu nhân, tới rồi.” – giọng tên phu xe truyền đến một cách cung kính, hướng người ngồi trong xe bẩm báo.

Choi Sanggung xuống xe, cho gã sai vặt chút tán bạc vụn, liền bảo hắn rời đi.

Han Sanggung im lặng, không lên tiếng, chính là cứ ngoan ngoãn đi theo người phía trước.

Trời chiều phương tây trầm xuống, chân trời còn sót lại chút nắng như lửa đỏ.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh phát hiện chính mình đang ở một trấn nhỏ, sơn minh thủy tú.

Xa xa núi non liên tiếp, xanh biếc bạt ngàn.

Trước cửa lại có một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, thỉnh thoảng lại có vài con vịt bơi lội phía trên.

Cách đó không xa, có vài tiểu hài tử đang chạy nhảy vui đùa, cách vách lại có vị đại thẩm đang lau dọn việc nhà, nhìn thấy các nàng từ xa mới đến, liền mỉm cười hiền lành chào hỏi.

Kêu bọn trẻ nhanh chóng trở về ăn cơm chiều.

Lượn lờ khói bếp bay, nhà nhà đều bắt đầu thắp đèn, liền đem không gian xung quanh thắp sáng mười phần.

Choi Seong Geum cầm chìa khóa mở cánh cửa của một gian khách điếm, thản nhiên hỏi:

“Có thích nơi này không? Thời gian ngươi mất tích, ta mỗi ngày đều ta ngoài tìm ngươi, đi đến rất nhiều địa phương.

Mỗi một địa phương ta đều ghé qua, không muốn bỏ sót. Rất có thể nơi ta bỏ sót, sợ rằng ngươi lại đang ở đó, ta một lần nữa bỏ qua ngươi.

Đi trên đường, thậm chí mỗi người có dáng người như ngươi, ta cũng đều xông tới xác nhận, tột cùng có phải là ngươi hay không…

Chính là… ngươi cũng biết ta đã thất vọng cỡ nào. Mỗi ngày, ta đi ngang qua trấn nhỏ này, lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu có thể dùng tài năng của mình sống hết quãng đời còn lại cũng rất tốt… Nếu bên cạnh ta có ngươi…”

Nàng tự mình nói hết tất cả. Hình như là nói cho người bên cạnh nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.

Bên trong tiểu khách điếm, không có một hạt bụi, sắc trời dần dần chìm xuống.

Choi Sanggung theo quầy, mò tìm ra được vài cây nến. Sau đó thắp đuốc nói với người bên kia:

“Ta đem ngươi lên lầu xem một chút.”

Vẫn là nắm lấy tay nàng ấy cùng đi lên.

Trên lầu là phòng ngủ.

Nàng lại chỉ chuẩn bị một gian phòng ngủ lớn, được gọi là chuẩn bị cho tương lai của khách điếm sau này.

Còn thực tế thế nào thì lòng nàng ấy tự hiểu rõ.

Nàng đem ngọn nến thắp vào trong. Thỏa nguyện chiêm ngưỡng sự bố trí của chính mình. Trong lòng vạn phần kiên định.

Đột nhiên, sau lưng nàng bỗng dưng trở nên ấm áp, Han Sanggung theo phía sau ôm lấy nàng, tựa đầu chôn ở cổ nàng.

Trong khoảng thời gian này, chính nàng không thể dừng nhớ mong nàng ấy.

Còn nàng ấy, lại nhẫn tâm cắt đứt mọi thứ, liền đem theo tất cả mà bỏ đi.

Chính là thời gian dài như vậy, nàng thủy chung không dám nhớ đến.

Từ lúc Choi Seong Geum xuất hiện trước mặt mình, nàng chỉ biết, tất cả mọi thứ nàng dày công xây dựng, liền phí công sụp đổ rồi!

Nước mắt cứ liên tục tuôn rơi không ngừng nghỉ, rơi hết lên cổ áo Choi Sanggung, làm cho nàng ta cảm giác hơi lạnh lẽo.

Choi Sanggung xoay người, vì nàng lau đi nước mắt:

“Được rồi. Được rồi! Đừng khóc. Khóc sẽ phá hết khí lực, không tốt. Mà khí lực sẽ giúp ta kiếm được tiền!”

Nàng liền dừng khóc, hỏi:

“Ngươi đã tính toán sẵn hết mới mua khách điếm này có phải không?”

“Ta dùng hết tất cả số tiền đem đổi với Vương thạch đầu nha. Hiện giờ ta cái gì cũng không có, chỉ còn lại có ngươi! Còn có… Ước pháp tam chương giữa chúng ta.

Thứ nhất, hoàn toàn không được rời đi mà không từ biệt.

Thứ hai, toàn bộ đều để ta sắp đặt.

Thứ ba mỗi buổi sáng tỉnh dậy, mắt ta phải nhìn thấy ngươi đầu tiên!”

Han Sanggung nghe xong khế ước vô lại đó, không thể không lắc đầu.

Ai nha!!! Ai nhaaaa! Mọi người đều biết nàng ta yêu quyền lực như sinh mạng, yêu tiền của hơn người, vậy cũng liền yêu người kia như sinh mạng mất rồi!

[Toàn văn Hoàn]