Chương 5

Vừa bước vào trong đại sảnh hoa lệ, Lê Hồng Văn liền hít vào một hơi, hắn không nghĩ sau khi hắn cãi nhau với thúc thúc một trận mà thúc thúc vẫn muốn hắn tới ,nơi này xem màn bi thảm của người kia.Nữ tử tên có khuôn mặt thanh tú nhìn hắn một cái: Chẳng lẽ hắn còn không rõ sao? Tiên sinh muốn buộc hắn phải xem cái màn mà hắn không muốn xem nhất. Trên thương trường, trong chính đàn hay trong hắc đạo cũng không chỉ dựa vào thông minh tài trí còn phải có lãnh khốc tàn nhẫn, tương lai, hắn tiến vào những thế lực ô nạp kia so với màn thê thảm này thì còn bi kịch gấp trăm lần nữa, không thể trốn thoát được. Thậm chí có những điều trong đó cũng do một tay hắn tạo thành, nếu không rèn luyện tâm địa lãnh ngạnh thì làm sao có thể ứng phó đây?

Bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế gỗ lim hoa lệ, Tuyết Nguyệt trên mặt không có một tia e lệ cùng khủng hoảng của nữ hài tử. Nàng chính là đang chuyên tâm nhìn chằm chằm trận đông cung tú trước mắt.

Trên chiếc thảm mềm mại, thân hình mảnh khảnh của Phương Diêu Phong đang quỳ ghé vào giữa hai chân một nam nhân, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang ngậm phân thân thật lớn của nam nhân. Cố gắng phun ra nuốt vào. Theo miệng hắn, vài sợi chỉ bạc uốn lượn nhỏ xuống.

Hai tay hắn đang cố gắng tách hai bên mông của mình ra để thuận tiện cho nam nhân phía sau gian d*m một cách nhanh và thoải mái nhất. Thân thể gầy yếu theo động tác trừu sáp của hai nam nhân mà đong đưa, giống như một con thuyền nhỏ đau khổ chống đỡ với sóng gió.

Bên trong tràn ngập tiếng “ xì xì” “Òm ọp òm ọp”. Hơi thở d*m mị tràn ngập từng góc nhỏ của căn phòng.

“ Dừng tay, các ngươi, các ngươi làm cái gì vậy?” Lê Hồng Văn đỏ mặt, lớn tiếng chất vấn.

Động tác của hai nam nhân bất giác cứng đờ, ánh mặt do dự không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Linh Phong nãy giờ vẫn đang khí định thần nhàn.

Phất tay nhẹ một cái, ý bảo hai nam nhân cứ tiếp tục. Linh Phong nâng lên đôi mắt mị hoặc, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc: “ Ta đang làm gì sao? Văn thiếu gia, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đang làm việc sao? Tiện thể ngươi cũng học hỏi chút đi a.”

“ Ngươi nói bậy, Lê Hồng Văn ta phải để người như ngươi cho ta học hỏi sao, ngươi nhìn chính mình xem ngươi là cái loại gì?” Lê Hồng Văn chỉ thẳng vào mũi Linh Phong lớn tiếng quát.

Tia khinh bạc trong mắt vừa lóe lên liền lập tức biến mất, Linh Phong cười tươi như hoa nói: “ Văn thiếu gia đương nhiên không cần những con người thô bỉ như chúng ta dạy thiên văn địa lí, nhưng người kia ở trong này lại học tập rất tốt a.” Hắn chỉ một ngón tay vào Phương Diêu Phong: “ Văn thiếu gia nhìn hắn hiện tại tất đáng thương, lại không biết câu có quả tất có nhân, tất cả những điều hắn gặp phải ở trong này chính là do sai lầm của hắn mà thành.”

Ta không tin, ta biêt hắn, thanh danh hắn ở ngàng giải trí rất lớn, ngươi không cần tìm lí do biện hộ cho hành vi vô nhân tính của mình.” Lê Hồng Văn nói vù vù.

Linh Phong nhíu mày: “ Văn thiếu gia có thể không tin thúc thúc của mình, nhưng chúng ta không thể cầm đồng tiền lương không xứng đáng được. Được rồi, ta không nói sai đâu, mặt khác, thiếu gia đi tìm bạn đi.” Đúng là một người phiền toái, đơn thuần như một đứa ngốc, khó trách Đại lão bản cưỡng bức hắn tới nơi này. Nếu không cố gắng rèn luyện chỉ sợ tương lai gia tộc Lê thị sẽ là sự nghiệp quyên góp từ thiện.

Phương Diêu Phong nghe được những lời của Lê Hồng Văn mà xấu hổ hận không thể tìm một cái hầm ngầm nào mà chui xuống. Lại bởi vì có biểu hiện thẹn ra mặt nên trên mông đã bị mấy bàn tay hung hăng đánh xuống, sau đó hắn nghe được lời nói của Linh Phong.

Đầu đau đến mức trống rỗng: Đúng vậy, mình chẳng qua chỉ là dùng thân phận nô ɭệ để trả giá cho sai lầm đã phạm phải trong quá khứ mà thôi. Đây chẳng phải là kết quả mà Võ ca muốn nhìn thấy sao? Còn xấu hổ cái gì? Còn muốn tôn nghiêm cái gì? Mình hiện tại làm gì có tư cách mà nghĩ đến hai chữ ấy.

Đau lòng đến cực điểm: quả nhiên nhất nhất túc thành thiên cổ hận a, hắn cùng Võ ca tất cả đã là quá khứ, từng đã mơ mộng rằng gương vỡ lại lành, nhưng tại đây một khắc đều đập nát tất cả, người ta nói mộng đều là ngược lại, hóa ra thật sự đúng như vậy. Thật không có tương lai, duyên phận trong lúc đó giữa thân thể rách nát này cùng nam nhân cao quý như tiên nhân trên trời kia tốt nhất nên triệt để cắt đứt. Không bao giờ….nối lại nữa.

Một dòng lệ theo khuôn mặt trắng nõn chảy xuống, như nước sôi làm bỏng tay Lê Hồng Văn, hắn tức giận quát: “ Các ngươi, các ngươi chẳng lẽ thật sự không còn chút nhân tính nào sao? Dừng tay, dừng lại hết cho ta!” Hắn không kiềm chế được rống to.

Tuyết Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến giờ mới mở miệng: “ Văn thiếu gia, ngươi có biết vì sao tiên sinh không cho Bích Hàn hoặc Thu Ý đi cùng ngươi mà lại cho ta và ngươi cùng nhau đến đây không?” Nàng tao nhã hỏi.

Lê Hồng Văn hừ lạnh một tiếng: “ Ta biết, vì ngươi là người giỏi nhất trong cả bốn người kia.”

“ Không tồi, cho nên ta phụ trách cho ngươi học được tâm trạng bình tĩnh đối mặt với tất cả sự việc dù có bi thảm đến mức nào, hôm nay bất luận ngươi có phản cảm hay không đành lòng như thế nào ngươi cũng phải lẳng lặng mà xem đến cuối cùng của màn biểu diễn. Nếu không, khi ngươi đi rồi hắn tuyệt đối sẽ bị trừng phạt cực kì nghiêm khắc. Cho ngươi biêt, sự kiện ở đây ta đều có tất cả quyền quyết định.”

“ Hảo đê tiện.” Lê Hồng Mạch tức đến hộc máu.

“ Cám ơn đã khích lệ.” Khuôn mặt tuyệt mĩ mỉm cười một cái.

Tuy rằng rất không cam lòng nhưng hắn không có lựa chọn. Hắn không muốn vì chính mình mà làm cho…….con người đáng thương này có thêm vài vết thương nhìn muốn ghê người nào nữa, đành phải oán hận ngồi xuống.

Tuyết Nguyết hướng cặp mắt lạnh lùng nhìn Phương Diêu Phong bị trói nằm dang tay chân thành hình chữ đại, trong lòng đánh giá địa vị của hắn trong lòng Lê Diệu Võ.

Trên nguyên tắc thì quả đúng là Lê Diệu Võ hận con người này đến thấu xương, nhưng tục ngữ có câu: Yêu sâu, trách chi thiết ( giống như yêu nhau lắm cắn nhau đau á ). Một sao kim nhỏ bé phản bội, có thể làm Lê Diệu Võ ôm hận đến nay vẫn không chịu buông tha cơ hội trả thù hắn sao? Hắn là chúa tể người “ Phong vân”, là danh hiệu cao nhất được thế giới công nhận a, không nên, cũng không phải là người không có chút lòng độ lượng nào như vậy. Nhiều ít hãm hại người của hắn cũng chỉ bị hắn cười trừ. Phương Diêu Phong là một ngoại lệ duy nhất.

Nhìn A Cường đem một chuỗi hạt to bằng quả nhãn mạnh mẽ nhét vào trong cửa hang nhỏ hẹp. Cho dù mang theo khẩu tắc, Phương Diêu Phong vẫn đau đến không ngừng rêи ɾỉ. Nàng nhịn không được nhìn về phía Linh Phong: “ Ta biết ngươi kinh nghiệm phong phú, nhưng ngươi xác định sẽ không gϊếŧ chết hắn sao?”

“ Yên tâm đi, Tuyết Nguyệt cô nương.” Linh Phong cung kính trả lời: “ Ta biết nếu gϊếŧ chết hắn rồi hậu quả ta sẽ không thể gánh vác được.”

“ Ngươi biết là tốt rồi, tiên sinh tuy rằng hận hắn……….” Tuyết Nguyệt trầm tư một lát rồi mới mở miệng nói: “ Trong này có chuyện, chưa đến cuối cùng thì cũng chưa ai hiểu được. Ngươi nên cẩn thận một chút, không được sai sót.”

Bị xuân dược kí©h thí©ɧ, phân thân màu phấn hồng dần dần ngẩng đầu, bộ lông ban đầu che giấu nó sớm đã bị cắt đi, vật nhỏ có vẻ hết sức đáng thương.

Tiếng rêи ɾỉ cùng hô hấp dồn dập thêm hương vị cho tình sắc, Phương Diêu Phong khó nhịn được vặn vẹo nổi lên một tầng hồng nhạt trên thên thể yêu mị, chỉ bạc từ trên miệng chảy xuôi xuống đầu nhũ đang đỏ dần lên, tạo nên một phong cảnh tuyệt mị d*m mĩ.

Phía sau không ngừng bị ra vào đến chấn động, kí©h thí©ɧ vào tràng vách tường yếu ớt, nhưng đây vẫn chưa phải là điều khó chịu nhất. Nguyên nhân khiến Phương Diêu Phong sống không bằng chết chủ yếu là vật lớn đó không ngừng kí©h thí©ɧ vào điểm cực kì mẫn cảm trong cơ thể hắn, làm cho cơn thủy triều kho*i c*m không ngừng ập lên mọi khí quan trên cơ thể.

Phân thân phấn nộn trơn nhẵn dựng lên thẳng đứng nhưng lại vì những vòng bạch kim kia trói buộc mà không thể nào phóng thích được. Cảm giác vừa như được bay lên mây rồi lại bị buộc phải rơi xuống mặt đất, thật sự muốn bức nhân đến phát cuồng.

A Cường lấy ra một đôi vòng trang sức tinh xảo màu ngân bạch, nhìn thấy đồng tử Phương Diêu Phong co rút lại, hắn biết thứ này làm cho Phương Diêu Phong sợ hãi, A Cường không thèm để ý mà ngya lập tức dùng chiếc vào xâm nhập vào từng tấc da thịt trong cơ thể hắn, quả thực tràng vách tường bị nó tàn phá cho đỏ bừng lên.

Bàn tay thô ráp chậm rãi xoa nắn hạt nhũ đỏ nhạt, từng chút một uyển chuyển kéo về phía trước. Gảy thêm vài cái, đầu v* no đủ liền gắng gượng mà dựng lên.

“Mới vậy mà đã cứng lên rồi a. Thật là một con người trời sinh đã d*m tiện mà, xem ra phải thêm chút trừng phạt cùng trới buộc mới được a.” A Cường âm âm cười, trong miệng từng lời từng chữ phun ra đều là vũ nhục cùng cố tình khiến Phương Diêu Phong cảm thấy tủi hổ. Một bên thuần thục làm cho vật trang sức kia dựng thẳng lên.

Lê Hồng Văn mấy lần há mồm muốn nói, cuối cùng lại nhẫn nhịn xuống. Đến lúc này thật sự không thể nhịn thêm nữa, hét lớn: “Ngươi làm thì làm đi, nói cái gì mà nói, sợ người khác kêu ngươi câm điếc hay sao? Có phải ngươi muốn ta đem đầu lưỡi ngươi cắt bỏ, cho ngươi thành một tên câm điếc chân chính luôn không?” Hắn quay đầu nhìn về phía Tuyết Nguyệt từ nãy giờ vẫn đạm mạc,nói: “Ngươi không phải nói ta mềm lòng sao? Ta cam đoan, đối với hắn sẽ không mền lòng!”

“Văn thiếu gia, ta cảm thấy, nếu ngươi có thể đem tên nô ɭệ này dạy dỗ thật tốt thì sẽ càng chứng minh ngươi đã vượt qua khảo nghiệm.” Tuyết Nguyệt không nhanh không chậm đả kích hắn: “Nếu ngươi tự nhận không thể làm được, liền mời ngồi xuống đi.”

“Ngươi………..” Lê Hồng Văn căm phẫn ngồi xuống một lần nữa, trong lòng thầm thề: Nếu hắn thực sự có thể kế thừa gia nghiệp, chuyện đầu tiên hắn làm là hủy bỏ ám điện này.

Trong lòng Tuyết Nguyệt lại mang theo một suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với hắn: Chờ ngươi chân chính đủ tư cách kế thừa gia nghiệp rồi, ngươi sẽ biết sự sự trợ giúp của ám điện đối với ngươi lớn như thế nào.

Thời gian trôi qua như cả một đời, trận biểu diễn tàn khốc này mới kết thúc. Lê Hồng Văn thở phào một hơi, đứng lên nói với Linh Phong: “Đem băng ghi hình lại đây cho ta, ta phải đem về nhà chậm rãi xem lại, có lẽ phản ứng lần sau sẽ không mãnh liệt như vậy nữa.”

Câu nói dối này buốn cười như tiểu Thâu nói ta không thương Tiễn ( Thỉnh tra google, ta làm biếng quá ), cho nên Linh Phong đem ánh mắt nhìn về phía Tuyết Nguyệt, lại ngoài ý muốn mà thấy nàng gật đầu. Lấy dây lưng ra, hắn không tình nguyện mà giao cho Lê Hồng Văn.

Ra khỏi ám điện, sao đã phủ đầy trời, Lê Hồng Văn không khỏi cười lạnh một tiếng: “Sao trời xinh đẹp như vậy, mà lại chứng kiến tội ác trong kia, không phải thực buồn cười sao?”

Tuyết Nguyệt binhg tĩnh nói: “Chuyện đáng cười cũng như tội ác vậy, từ xưa đến nay không hề biến đổi, Văn thiếu gia cần gì mà phải cảm khái như vậy.”

Không hài lòng đến nửa câu, Lê Hồng Văn hừ lạnh một tiếng, đối với tuyệt sắc giai nhân bên cạnh mà không hề có phản ứng.

“Ngươi nói tiên sinh sau khi nhìn thấy dây lưng sẽ phản ứng thế nào?” Một lúc lâu sau, Tuyết Nguyệt thâm trầm mở miệng, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lê Hồng Văn, nàng vân đạm phong khinh nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ không hiểu được lí do ngươi lấy dây lưng sao? Làm chủ tịch chấp hành tài chính cho tập đoàn Âu Châu, ta ngay cả năng lực để hiểu chuyện đó mà cũng không có thì đã sớm bị cạnh tranh tàn khốc đào thải rồi.” Trong giọng nói thản nhiên kia là một tia thương cảm khó nhận thấy, Lê Hồng Văn cũng hoàn toàn không nghe ra.

“Ngươi hy vọng hắn sẽ có phản ứng gì?” Hừ một tiếng trong mũi, hắn không đáp mà hỏi lại.

Tuyết Nguyệt trầm mặc không nói, hai người cứ như vậy lẳng lặng chia tay ở bãi đỗ xe.

Nhìn chiếc xe đẹp tuyệt trần đi khỏi, Tuyết Nguyệt lầu bầu nói: “Nếu ta nói ta hy vọng tiên sinh có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ngươi nhất định sẽ không tin đâu.”