Chương 7: Ngũ Nhất tức giận cực kỳ đáng sợ

Làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, thiếu niên như hoàng tử bé chân trần đứng ngay chính giữa giường lớn, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống những vị khách không mời lại còn xâm nhập phi pháp là bọn hắn, cả người đều lộ ra vẻ cảnh giác, rất giống một chú nhím nhỏ xù gai.

"Mấy người là ai, nhanh cút ra khỏi nhà tôi!!!"

Tiểu Ngũ Nhất phô trương thanh thế quát lớn, thực tế nắm đấm đã siết chặt, bối rối đến mặt trắng bệch. Cậu không ngờ những người này thế mà vẫn cố xông vào, nhưng Nhϊếp Tiêu lại chẳng thể về đúng lúc.

Cậu chỉ là một chú hamster nhỏ, thật sự không chịu được đâu QAQ.

Tạ Quân nghe vậy, phục hồi tinh thần từ khoảnh khắc kinh ngạc, vội vã giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đang cố gắng cứu cậu, chúng tôi là người tốt!!!"

"Đừng hòng lừa tôi!!"

Người xấu đều nói bản thân là người tốt, Tiểu Ngũ Nhất căn bản không tin lời dụ dỗ này, mũi nhạy bén bắt được mùi máu tanh hôi mơ hồ trôi trong không khí, không khỏi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, đồng tử bất chợt co rụt lại, sắc mặt khó coi.

Cái đầu vỡ nát nằm trên đất kia chính là dì phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà.

"Các người cũng đã gϊếŧ người! Còn dám nhận là người tốt!?"

Đám người Tạ Quân thấy vị thiếu niên xinh đẹp kia rõ ràng còn chưa biết tình hình hiện tại, rất muốn biện giải cho mình vài câu, nhưng cậu không thèm đợi bọn họ mở miệng, chỉ thấy thiếu niên nhỏ lui về sau hai bước, sau đó móc ra một khẩu súng từ trong tường kép của ngăn kéo đầu giường, nhanh chóng lên đạn.

Nòng súng thẳng tắp chĩa về phía bọn họ.

Tạ Quân không nhịn được nuốt nước miếng, tuy hắn rất nghi ngờ đây là súng đồ chơi, nhưng mà tận thế cũng đã đến, còn có cái gì không thể cơ chứ.

"Tiểu thiếu gia, cậu thả súng xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện, có được không?" Tạ Quân cười khan giơ tay lên nói.

Một đàn em bên cạnh không quen nhìn lão đại nhà mình ăn nói khép nép như thế, lập tức tức giận tiến lên hai bước: "Đã nói là có lòng tốt cứu cậu, sao cậu lại cố ý không nghe hiểu tiếng người cơ chứ? Lão đại, chúng ta cũng đừng phí lời với cậu ta nữa, lấy súng đồ chơi dọa ai đó..."

Đàn em làm bộ tiến lên, muốn kéo Ngũ Nhất xuống giường, nhưng chân còn chưa kịp nâng lên đã nghe một tiếng "pằng" rất lớn, trực tiếp nói cho bọn họ biết rốt cuộc thứ đó có phải để "dọa" người hay không.

Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến phát ngốc.

Nhìn lỗ đạn cháy đen bên chân còn đang bốc khói, tên đàn em dẫn đầu kia sợ đến thiếu chút nữa nổ tung l*иg ngực, hai chân mềm nhũn, thiếu cái chưa khuỵu xuống thôi.

Đám người Tạ Quân chợt bị mồ hôi lạnh chảy ra thấm đẫm lưng áo.

Thời đại này muốn làm người tốt cũng quá khó khăn đi QAQ

"Tất cả các người không được nhúc nhích!"

Tiểu Ngũ Nhất mím chặt môi, giơ súng không dám thả lỏng chút nào, ra lệnh: "Thả hết vật trong tay xuống, sau đó giơ tay lên ôm lấy đầu!"

Đám người Tạ Quân lập tức làm theo, không chút giãy dụa, rìu búa gì đều quăng leng keng trên mặt đất. Đùa chắc, bọn này cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi, vũ khí lạnh sao có thể so với tốc độ đạn thép của người ta?

Chỉ là, tuy từ bỏ rất quyết đoán, bọn họ vẫn khó lòng khống chế lệ rơi đầy mặt trong lòng. Khó lắm mới cứu ra được một tiểu tổ tông, động một chút lại móc súng ra, gia đình quái vật gì vậy!

Sống dưới sự quản chế nghiêm khắc của nước Hoa quả nhiên vẫn hạn chế trí tưởng tượng của bọn họ mà.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn nhóm "người phạm pháp" không dám giãy dụa, trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi, không dám buông lỏng, vẫn tiếp tục nâng súng, lấy dũng khí nhảy xuống giường.

Tạ Quân thấy một màn nhảy nhót này, mí mắt không khỏi giật lên một cái, không nhịn được khuyên nhủ: "Người anh em, có thể bỏ súng xuống nói chuyện được không, cẩn thận cướp cò đó."

Tiểu Ngũ Nhất không khỏi cảnh giác trừng Tạ Quân một cái, sau đó lại lấy một băng đầy đạn ra khỏi ngăn kéo của Nhϊếp Tiêu, Tạ Quân thấy thế, nhất thời tịt ngòi câm miệng.

"Tất cả lui ra ngoài hết đi." Ngũ Nhất muốn ra ngoài kiểm tra tình huống một chút, liền buộc một đám người phải lui về sau.

Nhưng mà lúc này Tạ Quân lại đột nhiên lên tiếng.

"Này... Xỏ giày vào trước đi." Tạ Quân một lần nữa không nhịn được nói, nhìn bàn chân trần của Ngũ Nhất hắn liền không nhịn được rét run thay cậu.

Lưu Đại Sơn và một lũ đàn em: "..."

Lần đầu tiên phát hiện Tạ Quân (Tạ lão đại) dông dài như vậy.

Tiểu Ngũ Nhất cảm thấy khí thế uy vũ của mình cũng sắp bị Tạ Quân làm hỏng, chợt không trừng mắt nổi nữa, chỉ có thể buộc mình nghiêm mặt nhỏ, xỏ chân vào đôi dép lê có hơi rộng của Nhϊếp Tiêu.

"Đi, lùi về sau."

Tiểu Ngũ Nhất miệng đưa ra mệnh lệnh lạnh lùng. Liền xuất hiện hình ảnh một thiếu niên như chú thỏ trắng nhỏ buộc một nhóm đàn ông cao to không ngừng lui về sau, xa xa nhìn qua, cảnh tượng còn rất hùng tráng.

Ra khỏi phòng ngủ, Ngũ Nhất liền thấy được phần tay chân cụt còn sót lại chồng chất trong hành lang, hình ảnh tàn nhẫn kí©h thí©ɧ thị giác cậu, mùi máu tanh hôi càng làm dạ dày cậu cuộn lên, sắc mặt tái nhợt.

Tầm mắt lại nhìn xuống dưới lầu, gần như khắp nơi đều có đầu lâu vỡ vụn, mùi hôi thi thể bốc lên từ phần tay chân còn sót, toàn bộ người hầu trong nhà gần như không ai thoát khỏi.

Cho dù lúc trước có đi làm nhiệm vụ cùng Nhϊếp Tiêu, Ngũ Nhất cũng chưa từng thấy hình ảnh máu tanh tàn nhẫn thế này bao giờ, quả thật chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Cậu chẳng thể ngờ, sau một giấc ngủ tỉnh dậy, tựa như thế giới cũng đã thay đổi.

Nhìn thiếu nhiên nhỏ bé bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi, rồi lại kiên cường chống đỡ, kỳ thật trong lòng đám người Tạ Quân vẫn cảm thấy không nỡ.

Nhưng mà, đây chính là tận thế.

Trong ba ngày ngắn ngủi, tình cảnh đáng sợ, tàn nhẫn hơn thế này bọn họ cũng đã thấy qua.

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được đưa tầm mắt trở lại trên đám người Tạ Quân, quật cường mím môi, cảnh giác không để lộ ra chút sợ sệt nào. Có những chi tiết nhỏ trước mắt đã giúp cậu nhìn thấu đầu mối, hiển nhiên tất cả những thứ này cũng không phải chuyện những người trước mắt có thể gây nên.

Thấy cuối cùng thiếu niên đã để súng xuống, mấy người Tạ Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Quân dẫn đầu mở miệng trước, cũng không muốn lừa gạt ai, trực tiếp tả lại tình huống ba ngày tận thế đã xảy ra cho Ngũ Nhất. Giúp thiếu niên mê man đến nay hoàn toàn nhận thức rõ tình hình hiện tại.

"Cậu nên cảm ơn cánh cửa trâu bò phòng cậu, không thì lúc cậu còn mê man tang thi đã sớm xông vào gặm cậu không còn chút nào."

Tạ Quân nhịn không được cảm thán, nghĩ lại cũng cảm thấy may mắn thay cho Ngũ Nhất. Sao băng khiến toàn bộ thế giới rơi vào hôn mê, theo thời gian, không biết đã có bao nhiêu người bị tang thi cắn chết trước khi kịp tỉnh dậy, không biết gì mà chết, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.

Tiểu Ngũ Nhất nghe Tạ Quân nói, sau khi khϊếp sợ cuối cùng cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt, khổ sở khịt mũi: "Cửa này là ba ba khóa từ bên ngoài cho tôi, lệnh phong tỏa cả phòng chỉ có thể được ba ba đưa ra, tôi đi ngủ không biết chuyện gì cả, ba ba đi làm nhiệm vụ, nói sẽ sớm trở lại, vậy mà đã ba ngày trôi qua rồi."

Ngũ Nhất chợt nhớ lại một giây trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, tiếng "cách" kia là để phong tỏa cửa phòng. Ra là lúc đó Nhϊếp Tiêu cũng đã sớm lường trước được nguy hiểm.

Mọi người nghe vậy, không khỏi yên lặng.

Đám người Tạ Quân còn chưa kịp nói lời an ủi, chỉ thấy thiếu niên đột ngột đứng dậy, cầm điện thoại bàn không ngừng gọi đến dãy số của Nhϊếp Tiêu, nhưng cứ một lần lại một lần không có bất kỳ hồi đáp nào.

Không khí trong phòng không khỏi có chút trầm trọng, Tạ Quân thoáng không đành lòng mở miệng nói: "Đừng tốn sức, ngày đầu tiên bắt đầu tận thế thì mạng lưới thông tin liên lạc của toàn bộ nước Hoa đều đã bị tê liệt, không bao lâu sau đó cũng bị phá hỏng hết."

"Bây giờ mọi người có thể tự lo cho chính mình là tốt lắm rồi, ba ba cậu... Phỏng chừng là lành ít dữ nhiều."

"Anh câm miệng! Ba ba tôi sẽ không chết!"

Tiểu Ngũ Nhất phản ứng dữ dội, trừng Tạ Quân, viền mắt ửng đỏ, mặt lại đầy quật cường, không cho hắn phản bác: "Ba ba tôi và chiến hữu của ba ba là lợi hại nhất thế giới, ba ba chỉ đi làm nhiệm vụ, đã nói trong vòng một tuần sẽ trở về, chắc chắn sẽ không chết!"

Nói xong, Tiểu Ngũ Nhất liền bỏ lại đám người kia, một mình vọt lên phòng ngủ trên lầu.

Đám người Tạ Quân nhìn tấm lưng kia, trầm mặc một chút.

Nhưng lúc này, ngoài biệt thự đột nhiên kéo đến một đợt tang thi, có lẽ là bị tiếng súng lúc nãy hấp dẫn lại, đập cửa sổ "rầm rầm", nhóm Tạ Quân không khỏi nghiêm mặt.

Tạ Quân cũng không biết cửa sổ chống đạn này có thể kiên trì được bao lâu, nói với hai tên đàn em: "Hai đứa lên lầu, gọi cậu ấy lại, sau đó lại gϊếŧ ra ngoài."

"Dạ!"

Nói xong, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn thoáng nghĩ một chút, chùy sắt và rìu vốn ném trên lầu liền xuất hiện trong tay bọn họ. Một màn thần kỳ như thế bọn đàn em cũng đã tập mãi thành quen.

Trên lầu, trong phòng ngủ, Ngũ Nhất nhanh chóng đổi lại quần áo, cậu không tin Nhϊếp Tiêu sẽ chết, nên bây giờ quyết định đi tìm ba ba của mình.

Nếu như... Thật sự có chuyện ngoài ý muốn, vậy thì ít nhất... Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Ngũ Nhất liền không nhịn được vỗ vỗ mặt mình, xoa xoa viền mắt đã đỏ lên, lắc đầu xua đi ý nghĩ xui xẻo trong đầu: "Xuy xuy, không thèm thấy xác! Nhất định ba ba vẫn còn sống."

Tiểu Ngũ Nhất cởi cái áo nhung tùy tiện tròng vào người, đổi thành một bộ quần áo nghiêm túc, chân cũng xỏ đôi giày lính bằng da của Nhϊếp Tiêu, tuy số hơi lớn nhưng chỉ cần buộc chặt dây giày thì cũng không đến nỗi rơi.

Thay xong cả người, Ngũ Nhất liền đưa sự chú ý về vật trong phòng, bỏ hết những gì mình muốn mang theo vào trong cái kho nhỏ đã biến lớn của mình, nhưng dọn được một nửa lại phát hiện: mình thật sự không nỡ bỏ gì cái gì lại cả.

Toàn bộ ngôi nhà này đều là hồi ức của cậu và Nhϊếp Tiêu.

Nghĩ như thế, Ngũ Nhất đột nhiên nảy ra ý tưởng, quay người chạy xuống lầu, vừa lúc đυ.ng phải hai tên đàn em đang lên lầu.

Hai tên đàn em nhìn thiếu niên đã đổi cả người, chỉnh đốn lại tinh thần thì hơi sững sờ, phản ứng lại rất nhanh, vội vàng kể tình huống dưới lầu, cũng nhặt vũ khí trên mặt đất lên, tiện tay kín đáo đưa cho Ngũ Nhất một cái cán xẻng.

"Chúng ta bị tang thi bao vây, bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau lao ra một lúc, nhớ phải trực tiếp đánh nát đầu bọn chúng, tuyệt đối đừng để bị cắn hay bị cào bị thương, sẽ biến thành tang thi đó!"

Ngũ Nhất nhìn cán xẻng bị mạnh mẽ dúi vào tay, sửng sốt một chút, sau đó liền bị giục cùng xuống lầu. Xuống dưới lầu, chỉ thấy đám người Tạ Quân cả người đề phòng ngồi xổm canh trước cửa sổ, chỉ chờ tang thi đột phá vào, bọn họ lại nhân cơ hội phản kích gϊếŧ ra ngoài.

Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được nhìn trái nhìn phải, nhìn nhóm tang thi chặn trước nhà, đập cửa sổ rầm rầm, đồng thời còn lưu lại từng dấu tay máu trên mặt kính, lòng chợt nổi lên ngọn lửa phẫn nộ.

Hamster nhỏ rất tức giận!

"Không được làm bẩn nhà của tôi nữa!!!"

Sau đó tất cả mọi người liền trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên nhỏ đại phát thần uy.

Vốn còn nghĩ có cần bảo vệ cậu nhóc này một chút không, nhưng không ngờ ẩn sau bề ngoài trắng nõn yếu ớt này lại giấu một linh hồn hung tàn táo bạo đến như vậy!

[Tráng hán che ngực nói bị dọa chết rồi.jpg]