Chương 10: Ngũ Nhất nhặt tinh hạch khắp nơi

Bắt đầu ngày tận thế tiếp theo lại là một ánh bình minh.

Sau khi mặt trời mọc, ba người Nhϊếp Tiêu đã sớm thu thập hành trang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Cả ngày hôm qua bọn họ đã gom nhặt thức ăn thức uống đủ cho mấy ngày sắp tới, do đó liền chuẩn bị tìm một chiếc xe, tăng tốc độ kế hoạch.

Hôm qua lúc Tiêu Nghiên thu thập vật tư đã nhìn trúng một chiếc việt dã sàn cao đã được cải tạo, trực tiếp đi thẳng đến đó, rút ra một cái kẹp đen nhánh trên tóc, tách hai đầu, cắm vào ổ khóa xe, không tới ba giây đã mở được cửa xe ra.

Những người khác nhìn thấy ba người Nhϊếp Tiêu chuẩn bị lái xe đi, lập tức hoảng loạn, nhanh chóng nhặt đá lên, bắt đầu đập kính xe, tạo ra tiếng động lớn khiến ba người Nhϊếp Tiêu đều cau mày.

Đúng như dự đoán, tang thi nhanh chóng bị hấp dẫn lại đây.

Người đàn ông bị thương tối qua vì có mùi máu tươi trên người nên đứng mũi chịu sào, bị tang thi tấn công, trong tay rõ ràng cầm gậy lại chỉ có thể kêu loạn sợ hãi lùi bước.

"A a a cút ngay!"

Những người khác bất giác né người đàn ông bị tang thi vây ra, người đàn ông bị thương nước mắt giàn giụa quay đầu lại nhìn những người khác, đặc biệt nhìn chằm chằm ba người Nhϊếp Tiêu, tuyệt vọng mắng to: "Tụi mày không có lòng nhân từ, tụi mày sẽ chết không toàn thây!!!"

Người đàn ông mắng, câu cầu cứu cuối cùng còn chưa kịp hô thành tiếng thì đã bị tang thi trực tiếp cắn nát cuống họng, mà những người khác vốn tưởng người đàn ông bị thương có thể phân tán sự chú ý nhưng nay cũng bắt đầu bị tang thi tấn công.

Bản thân tự lo không xong lại nhìn ba người Nhϊếp Tiêu bình yên ngồi trong xe, trong lòng tất cả mọi người đều dấy lên sự căm phẫn, đã có thực lực, dựa vào cái gì lại không cứu bọn họ!

Cuối cùng, vì tránh việc ngày càng nhiều tang thi bị hấp dẫn đến, ba người Nhϊếp Tiêu vẫn xuống xe, đồng thời cũng thực hiện chủ nghĩa nhân đạo lần cuối cùng, cứu những người này.

Tuy nhiên trong quá trình gϊếŧ tang thi, ba người Nhϊếp Tiêu nhận thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Một đêm trôi qua, sức lực của tang thi có vẻ đã trở nên mạnh hơn, động tác cũng ngày càng linh hoạt hơn.

—— tang thi tiến hóa.

Ý thức được điểm ấy, sắc mặt Nhϊếp Tiêu và Tiêu Nghiên đều trở nên khó coi, Võ Văn Kỳ lập tức không nhịn được chửi tục.

Cuối cùng, quét sạch hiện trường xong, đối diện với những người sống sót sau tai nạn lại mang ánh mắt phẫn nộ, Tiêu Nghiên trực tiếp lạnh mắt lên tiếng: "Đây là lần cuối cùng chúng tôi cứu mấy người."

Nghe được giọng nói quyết tuyệt lại lạnh lùng này, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, một người trẻ tuổi trong đó liền không kiềm nổi phẫn nộ đứng ra nói: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà không cứu chúng tôi? Các người mạnh như vậy, cứu giúp chúng tôi một chút vốn là chuyện dễ dàng!!"

Nghe lời vô liêm sỉ này, Võ Văn Kỳ không nhịn được gắt lên, vốn tâm tình đã tệ vì phát hiện mới ban nãy rồi, không khỏi nóng nảy nói: "Ông đây là cha cậu hay mẹ cậu? Cứu mấy người rồi, chẳng lẽ còn muốn bọn này ngày ngày tìm thức ăn đưa tới tận mép mấy người hả? Vừa nãy người ta là một đứa bé còn lợi hại hơn đám rác rưởi tụi bây đó!!"

Võ Văn Kỳ đưa tay chỉ bé trai mười một mười hai tuổi tối qua, vừa nãy đối phương đã giúp bọn họ gϊếŧ một hai tang thi, đều chỉ dựa vào con dao găm nho nhỏ kia, mà tất cả những người khác đều trốn xa xa trong góc.

Tất cả mọi người nhìn đứa nhỏ ngồi xổm kế bên xác tang thi, lập tức đỏ mặt, bị lấp miệng nói không nên lời. Nhϊếp Tiêu cũng không muốn trễ thời gian, trực tiếp để Tiêu Nghiên và Võ Văn Kỳ lên xe.

Đồng thời vẫy vẫy tay với thằng bé bên kia.

"Lại đây, lên xe!"

Nghe Nhϊếp Tiêu gọi, mắt thằng bé liền sáng lên, hấp tấp chạy tới, không chút khách sáo leo thẳng lên xe.

Võ Văn Kỳ liền khởi động xe, không thèm quản đám người sốt ruột phía sau nữa, nhìn thằng bé ngồi ghế sau, tâm trạng mới miễn cưỡng tốt lên một chút: "Nhỏ mà rất dũng cảm ha, nhóc không sợ tang thi sao?"

Thằng bé dùng tay áo chà loạn lên khuôn mặt xám bẩn, lộ ra khuôn mặt nhỏ non nớt dễ nhìn, ánh mắt lại như sói con, lời ra khỏi miệng lại hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài: "Không sợ, chúng nó gϊếŧ cha mẹ em, em liền muốn gϊếŧ sạch chúng nó!"

"Ha ha ha ha khá lắm! Nên gϊếŧ sạch!"

Nhϊếp Tiêu ngồi kế bên vị trí tài xế cũng không khỏi cười nhẹ. Tiêu Nghiên ngồi sau không nhịn được xoa xoa đầu thằng nhóc: "Nhóc còn lợi hại hơn mấy tên to xác kia."

Nói rồi, mọi người không khỏi liếc mắt nhìn đám người đang đuổi theo sau xe, miệng Võ Văn Kỳ "chậc" một tiếng. Hiển nhiên cũng cảm thấy phiền phức.

Tiêu Nghiên ngồi phía sau trò chuyện với cậu bé, biết đối phương tên "Mạc Diệp", năm nay mới mười một tuổi, cha mẹ cậu khóa cậu trong phòng, sau đó bị tang thi nhà hàng xóm cắn chết.

Cả nhà cũng chỉ còn sót lại mình cậu.

Đề tài đột nhiêm trầm xuống, Võ Văn Kỳ sợ thằng bé quá thương tâm, chuyển đề tài: "Mạc Diệp, tên nhóc là lấy từ bảo kiếm Can Tương* sao?"

(*Kiếm Mạc Tà (Hán tự: 莫邪, pinyin: Mò Yé) và kiếm Can Tương do vợ chồng thợ rèn kiếm cùng tên kiếm rèn, tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại. Nguồn: Wikipedia.)

"Không phải." Trái lại Tiểu Mạc Diệp sớm đã tiếp nhận sự thật cha mẹ bị gϊếŧ chết, lắc lắc đầu không buồn không vui nói: "Cha em họ Mạc, mẹ em họ Diệp, nên em tên Mạc Diệp*."

(*Hán tự: 莫叶, pinyin: Mo Ye.)

"Ha ha vậy thật là bớt việc."

Bên trong xe nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Mạc Diệp yên tĩnh ngồi một lúc, đột nhiên xoay người móc mấy viên bảo thạch óng ánh long lanh đẹp đẽ trong túi tiền ra, cẩn thận kéo kéo ống tay áo Tiêu Nghiên đưa tới: "Chị, cái này cho chị."

Võ Văn Kỳ và Nhϊếp Tiêu nhìn được qua kính chiếu hậu, lập tức nở nụ cười, Võ Văn Kỳ không nhịn được trêu ghẹo: "Nhóc này còn nhỏ mà rất biết lấy lòng con gái ha!"

Mạc Diệp nhất thời đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, nói đúng sự thật: "Đây là em nhặt được cạnh xác tang thi vừa chết hồi nãy, vốn là còn mấy cái, thế nhưng bị em nắm vào tay liền biến mất không thấy đâu. Nắm nó vào tay, thân sẽ ấm áp."

Nghe lời này, ba người Nhϊếp Tiêu không khỏi nghĩ đến một từ.

—— tinh hạch tang thi.

"Cho tôi nhìn một chút." Lúc này Nhϊếp Tiêu quay đầu lại, lấy một viên tinh hạch trong suốt trong tay Tiêu Nghiên bỏ vào lòng bàn tay, không lâu sau, viên tinh hạch liền thu nhỏ biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Sau đó Nhϊếp Tiêu cũng cảm nhận được thân thể ấm lên, không nhịn được đưa tay phát động dị năng, dòng điện trên cánh tay và lốc xoáy trong lòng bàn tay đều có chút mạnh hơn trước kia.

Mạc Diệp nhìn Nhϊếp Tiêu biến ra thứ như ma pháp trên cánh tay, không khỏi phát ra tiếng thán phục, sau đó cũng biến ra một chiếc dao găm trong tay: "Anh cũng giống em vậy! Em còn tưởng chỉ có em kỳ lạ!"

Ba người nhìn dị năng biến dị đặc biệt của Mạc Diệp, cũng bị kinh ngạc một chút.

Phản ứng kịp, Tiêu Nghiên nhịn không được bật cười: "Lão đại, anh tiện tay nhặt một cái liền lượm được một nhóc dị năng giả khác người thường, năm đó Tiểu Ngũ Nhất cũng bị anh nhặt về như vậy ha ha ha!"

Vua nhặt bảo vật – Nhϊếp Tiêu: "..."

***

Cùng lúc đó, đoàn người của hamster nhỏ ở thành phố Vân xa xa cũng tiếp tục xuất phát đến trung tâm thành phố. Lúc này, khi người sống sót trên toàn thế giới gϊếŧ tang thi cũng đã lục tục phát hiện sự tồn tại của tinh hạch trong đầu tang thi.

Tuy tang thi biến hóa đáng hận nhưng sự tồn tại của tinh hạch cũng đồng thời cho nhân loại một cơ hội phát triển mạnh mẽ hơn.

Tạ Quân nhẫn nhịn khó chịu buồn nôn, moi tinh hạch ra từ đầu tang thi đã nát, cảm giác muốn ói cả bữa cơm đêm qua ra luôn: "Mẹ bà nó, mắc ói quá, một buổi tối thôi thế mà lại có thể tiến hóa ra tinh hạch rồi! Tôi thà không có tinh hạch này, tang thi cũng không biến mạnh, sớm bị diệt sạch!"

Lưu Đại Sơn cũng không nhịn được thở dài. Muốn thế giới trở lại như trước tận thế, hiển nhiên là khó lại càng thêm khó.

Đột nhiên, tâm tình của tất cả mọi người đều có chút nặng nề.

Tiểu Ngũ Nhất cũng ở một bên không yên lòng nhặt tinh hạch, lợi dụng dị năng không gian của mình trực tiếp cách không thu vật, cũng không phải cảm thấy buồn nôn.

Cuộc đối thoại của mấy người Tạ Quân cậu cũng không nghe vào, toàn bộ tâm tư đều nghĩ đến một vấn đề kỳ quái. Lưu Đại Sơn và Tạ Quân đều có thể thuận lợi hấp thu tinh hạch, thế nhưng cậu lại không thể khiến tinh hạch bé đi xíu nào.

Tiểu Ngũ Nhất lặng lẽ cúi đầu, nhìn tinh hạch trong suốt đã được nắm trong lòng bàn tay cả buổi mà không hề thay đổi, cuối cùng lặng lẽ thở dài, lặng lẽ thu tinh hạch vào không gian, giả bộ như mình cũng có thể hấp thu tinh hạch.

Bản năng nguy hiểm của hamster nhỏ mơ hồ nói cho cậu biết rằng chuyện này khác với tất cả mọi người, trừ ba ba, không thể tiết lộ cho ai khác.

Gom tất cả những tinh hạch thu hoạch được lại, mọi người cùng nhau đếm. Trong đoàn người, chỉ có ba người Ngũ Nhất, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn là có được dị năng, do đó tinh hạch liền chia đều cho ba người bọn họ.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn tinh hạch, trong lòng thầm gảy bàn tính nhỏ, tuy bản thân cậu không thể hấp thu tinh hạch, thế nhưng ba ba không hẳn là không thể. Nghĩ như thế, hamster nhỏ liền quyết định để dành hết tinh hạch mình không dùng đến cho Nhϊếp Tiêu.

Ba ba lợi hại như vậy, nhất định cũng sẽ có dị năng.

Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được xoa nắn hai má, đột nhiên cảm thấy bản thân cần phải thu thập nhiều tinh hạch hơn một chút. Ngẩng đầu nhìn Tạ Quân biến ra chùy sắt lớn, Lưu Đại Sớn biến ra lưỡi rìu lớn, Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được nghĩ xem dị năng của ba ba là gì.

Có thể là biến ra dâu tây nhỏ không?

Dâu tây mang vị ba ba nhất định sẽ cực kỳ ngon.

Sau đó, Tạ Quân, Lưu Đại Sơn và một đám đàn em liền thấy thiếu niên nhỏ không hề động đậy đứng yên một chỗ, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn vào hư không, như đang nhìn món ngon gì đó, khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngốc ngốc ngọt ngào như tiến vào cõi thần tiên.

Mọi người liên tục lắc đầu, than thở.

Ai, tiểu lão đại ngốc manh này, hết thuốc chữa rồi.

***

Một bên khác, sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Đoạn Ôn Du và Ninh Phong cũng không rời sân bay quá xa, ở yên tại chỗ, bắt tay càn quét tang thi quây quanh sân bay, tiện tay cứu số người sống sót không còn nhiều ở khu vực lân cận.

Vốn là nơi có tang thi với mật độ cao, trải qua mấy đợt dội bom của Ninh Phong cũng bị nổ banh xác. Mà trong sân bay lại không hề thiếu dụng cụ sửa chữa và vật liệu, hoàn toàn đủ thỏa mãn nhu cầu chế tạo của Ninh Phong.

Đầu tiên Đoạn Ôn Du và Ninh Phong dùng tiếng nổ mạnh hấp dẫn đám tang thi xung quanh đến một khu đất trống không người gần sân bay, sau đó dùng bom có uy lực sát thương lớn hơn cho nổ tập thể. Không tới mấy lần, mật độ tang thi lân cận đã giảm mạnh.

Trong lúc vô tình đã cứu nhiều người sống sót đang bị tang thi bao vây.

Mà giờ phút này, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du đang nhặt tinh hạch ở khu vực vừa cho nổ, những người may mắn còn sống sót men theo tiếng mà đến cũng tràn đầy lòng biết ơn tiến lại hỗ trợ nhặt. Vì sự có mặt của hai người, sân bay lại trở thành khu đất ít tang thi nhất, an toàn nhất.

Ninh Phong khom lưng nhặt tinh hạch đến mỏi eo, đứng thẳng người nghỉ ngơi một hồi, nhìn về phía Đoạn Ôn Du bên cạnh không cảm thấy mỏi chút nào, không khỏi bĩu môi: "Anh Đoàn, nếu lão đại không đến tìm thì chúng ta thì nên làm thế nào?"

Chờ ở đây cả ngày cũng không có hi vọng.

Đoạn Ôn Du bỏ tinh hạch vào túi, vỗ vỗ đầu Ninh Phong, kiên nhẫn động viên: "Chờ tối đa một tuần, chỉ cần lão đại bọn họ không xảy ra việc gì thì nhất định sẽ xuất hiện ở đây. Dựa theo đường đi của bọn họ, nhất định sẽ đến tìm chúng ta trước, sau đó sẽ về phía nam tìm em gái Văn Kỳ, cuối cùng lại đi đón Tiểu Ngũ Nhất. Đây là phương án di chuyển tiện đường nhất xuất phát từ bắc vào nam, nhất định bọn họ sẽ đi như thế."

Tuy nói như vậy, Ninh Phong vẫn không kìm được lo lắng, mặt đều nhăn thành một nùi.

Đoạn Ôn Du nhìn, không nhịn được đẩy mắt kính một cái, nghiêm túc hỏi Ninh Phong: "Anh Đoàn của cậu thông minh biết bao nhiêu? Có bao giờ dự đoán sai lầm chưa?"

"Khờ khạo tự nhiên không có sai!!!"

Ninh Phong bĩu môi, mất mặt lại buồn chán dùng mũi giày đá bay một viên tinh hạch.

Đoạn Ôn Du co rút khóe mắt: "..."

Lão đại, xin lỗi, có khả năng tôi không thể chăm sóc tốt thằng nhóc hư hỏng này rồi.