- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hàm Trầm
- Chương 4: Đừng Đánh Chết Người
Hàm Trầm
Chương 4: Đừng Đánh Chết Người
Tưởng Minh Hàm có dự cảm không tốt, trong lòng cũng lộp bộp bất an. Cô không ấn vào mở đoạn video kia. Một tin nhắn nữa lại gửi đến.
“Em còn nhớ đêm hôm đó của chúng ta không?”
Cả người cô cứng đờ, bàn tay run rẩy, ly rượu trong tay suýt thì rơi xuống. Đôi mắt xinh đẹp mở to không dám tin, đầy hoảng hốt kinh sợ.
Thương Trầm ở bên cạnh nói chuyện nhưng vẫn để ý đến cô. Khi thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại bất ổn, ánh mắt anh nhìn vào điện thoại của cô.
Trong giây lát nhìn rõ tin nhắn ấy cùng tên người gửi, tia lạnh lẽo âm u kéo đến trong đôi mắt sâu thẳm.
Tưởng Minh Hàm đứng dậy, nói đi vệ sinh xong đó vội vàng rời khỏi.
Thương Trầm để ly rượu xuống bàn, cầm lấy điện thoại đi theo cô.
Lãnh Thanh Noãn nhìn hai người, không nghĩ nhiều.
Bây giờ Tưởng Minh Hàm đã chia tay, trở về độc thân rồi. Cô ấy nghĩ Thương Trầm chắc chắn sẽ tấn công dồn dập thôi.
Mộc Thu Gia và Tưởng Minh Hàm là bạn thân từ cấp 3, sau này có thêm Lãnh Thanh Noãn khi cô ấy trở thành bạn cùng phòng của cô. Sau này Mộc Thu Gia quen người bạn trai hiện tại là Lê Thiều, thì liền quen biết thêm Ngô Duy Hàn và Thương Trầm. Tính ra còn chưa đến một năm khi sáu người chơi cùng nhau.
Vì vậy lúc Tưởng Minh Hàm và Thương Trầm quen biết, cô đã có bạn trai là Vinh Thịnh rồi.
Thương Trầm thích cô nhưng lại không thể làm gì.
Tưởng Minh Hàm ra ngoài hành lang, gọi cho Vinh Thịnh.
Rất nhanh cuộc gọi đã kết nối.
“Vinh Thịnh!” Cô tức giận gắt lên. “Anh quay lại nó lúc nào? Sao anh có thể làm ra chuyện trơ trẽn như vậy!”
“Tôi trơ trẽn? Có bằng cô không?”
Thương Trầm đi đến, lấy điện thoại từ trong tay cô, ấn kết thúc cuộc gọi.
Tưởng Minh Hàm nhìn anh. “Cậu làm gì vậy? Đưa điện thoại cho mình.”
Anh không nói gì, sắc mặt căng cứng, quai hàm bạnh ra, trong mắt là màu đen nghìn nghịt đến đáng sợ.
Cô vừa nhìn đã biết là anh đang nổi giận.
“Cậu thấy rồi?” Cô nhìn anh.
Anh không nói gì.
Cổ tay cô bị anh nắm lấy, rồi kéo đi.
“Thương Trầm, cậu kéo mình đi đâu? Cậu bỏ ra!”
Anh không dừng lại, giọng nói lạnh lùng âm trầm. “Đi lấy lại video cho cậu.”
Cô thoáng ngây ra. “Làm cách nào? Cậu đừng làm bừa, lỡ như khiến anh ta đăng lên thì sao?”
“Yên tâm. Mình đảm bảo cậu sẽ không chịu chút tổn hại nào.”
Thương Trầm kéo cô ra xe, để cô ngồi vào trong.
Anh ngồi ở ghế lái, cất giọng: “Cậu gọi cho anh ta, nói bây giờ đến chỗ anh ta nói chuyện.”
Tưởng Minh Hàm cầm điện thoại chần chừ, rồi làm theo lời anh.
Sau khi cô gọi xong, anh cũng gọi một cuộc điện thoại.
“Cậu giúp tôi hack vào điện thoại của một người. Tôi gửi số điện thoại cho cậu.”
Sau đó cúp máy.
Xong việc, thì khởi động xe lái đi.
Hai mươi phút sau, có cuộc gọi đến máy Thương Trầm. Cũng vừa lúc, xe anh lái đến nhà Vinh Thịnh.
Anh nhận máy, sau khi nghe người bên kia nói xong thì nói một câu: “Cảm ơn.”
Đầu bên kia nhất thời im lặng một lúc lâu, sau đó rú lên: “Mẹ nó có phải tôi nghe nhầm không?! Trầm ca cậu cũng biết nói cảm ơn à. Huhu, cậu nói lại đi, để tôi ghi âm lại.”
Anh cúp máy.
Tâm trạng lo lắng căng thẳng của Tưởng Minh Hàm được tiếng vọng trong điện thoại xua đi một chút. Cô bật cười, khẽ cong khóe môi.
Thương Trầm nhìn sang cô gái bên cạnh, “Yên tâm, không sao đâu. Có thể tên đó còn giữ bản sao, nhưng mình sẽ giải quyết cho cậu.”
Nhìn đôi mắt sâu thẳm kia của anh, không hiểu sao trong lòng cô lại thấy vô cùng an tâm. Cảm giác an toàn anh mang đến khiến cô vô cùng tin tưởng.
Cô khẽ mỉm cười gật đầu với anh.
Hai người xuống, cùng nhau đi vào tòa chung cư.
Tưởng Minh Hàm đứng trước cửa nhà Vinh Thịnh ấn chuông.
Không bao lâu sau cửa mở ra, Vinh Thịnh cười đầy bỉ ổi nhìn cô. “Đến cũng nhanh nhỉ? Vào đi.”
Lúc này nhìn anh ta, cô thật muốn đánh cho gương mặt kia tan nát. Đúng là khiến người ta ghê tởm!
Sao cô có thể đi hẹn hò với loại người tồi tệ này chứ!
Còn bẩn hơn cả giẫm phải shit!
Thương Trầm từ sau cánh cửa đi tới, tay đặt lên cánh cửa.
Vinh Thịnh nhìn thấy anh, thoáng ngớ ra: “Mẹ nó, Tưởng Minh Hàm, cô không cần mặt mũi nữa phải không?!”
Đáy mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo: “Mày chửi ai đấy?!”
Anh dùng sức mở toang cánh cửa ra, xông vào trong.
Tưởng Minh Hàm đi vào theo, đóng cửa lại.
Cô còn chưa quay người lại nhìn đã nghe thấy tiếng người bị đạp ngã xuống đất, tiếp sau đó là tiếng đấm bình bịch xuống người, còn có tiếng la hét như chọc tiết của Vinh Thịnh.
Nghĩ đến cảnh máu me đằng sau, cô không dám quay lại.
Từ trước đến giờ cô đều sợ cảnh bạo lực. Nếu là xem phim thì không sao, chứ thấy ở ngoài thì cô rất sợ, sợ đến ngu người luôn.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu rất nhạt. Mùi tanh ngọt ấy khiến Tưởng Minh Hàm hơi buồn nôn.
Thương Trầm gằn giọng nói: “Nói! Mày còn giữ bản sao nào nữa?”
Vinh Thịnh đau đến nói không rõ ràng. “Trong máy tính.”
Anh đứng dậy, xách cổ hắn vào trong phòng ngủ.
Tưởng Minh Hàm đi theo, lấy trong chiếc túi giấy mang theo người ra một cuộn dây thừng.
Anh nhận lấy trói cả người anh ta vào ghế.
Cô đi đến mở máy tính anh ta ra, nhìn thấy mật khẩu: “Mật khẩu là gì?”
“8482364872.”
Cô gõ vào, máy tính mở ra.
Thương Trầm đi đến bắt đầu thao tác.
Khoảng mười phút sau, anh nói: “Xóa hết rồi.”
Anh vẫn không yên tâm, mang máy tính đi đến cửa sổ. Từ trên này là tầng 10, thả thẳng xuống dưới.
Vinh Thịnh gào lên: “Con mẹ nó, Thương Trầm!”
Anh lấy điện thoại của anh ta, cũng làm như vừa rồi. Xóa sạch bộ nhớ, còn tháo thẻ nhớ ra, bẻ nát rồi mang điện thoại ném ra ngoài cửa sổ. Lần này dùng sức ném rất xa, chứ không phải thả xuống nữa. Cũng không biết số phận của nó bay đến đâu.
Tưởng Minh Hàm nhìn từng hành động dứt khoát lạnh lùng của anh, im lặng từ đầu đến cuối.
Thương Trầm xong việc mới đi đến trước mặt cô, lấy chìa khóa xe trong túi quần đưa cho cô.
“Cậu xuống xe trước, mình xử lý xong rồi đi.”
“Xử lý cái gì?”
Anh âm ngoan thâm trầm nhìn người đang bị trói kia, lạnh lẽo cười. “Xả giận cho cậu.”
“Đừng đánh chết người.”
Cô để lại một câu khiến cả người Vinh Thịnh lạnh run, sau đó rời khỏi nơi này.
Sau khi cô đi, anh đem Vinh Thịnh đánh đến khi nào gần chết thì thôi.
Anh nhìn người đang thoi thóp máu me đầy người nằm dưới sàn, “Loại người như mày không đáng sống. Nếu không phải vì Minh Hàm, hôm nay mày không còn thở nữa đâu.”
Sau đó anh lục tung toàn bộ ngôi nhà lên, cái gì có thể lưu trữ bộ nhớ đều đập nát hết. Đem toàn bộ căn hộ nhỏ này đập đến tành.
Sau đó gọi xe cấp cứu đến đưa anh ta đi.
Anh không nán lại, vừa rời khỏi vừa gọi điện cho người của Thương gia xử lý.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hàm Trầm
- Chương 4: Đừng Đánh Chết Người