Chương 2: Chia Tay Đi

Đến khi ăn xong, bọn họ chơi kéo búa bao để chọn ra người rửa bát.

Tưởng Minh Hàm, Thương Trầm, Ngô Duy Hàn là ba người xui xẻo.

Ba người cùng dọn đồ mang đi rửa.

Đang rửa thì Mộc Thu Gia cầm điện thoại chạy lại.

“Tiểu Hàm, Vinh Thịnh gọi tìm cậu này. Anh ấy nói không gọi được cho cậu.”

Cô nói với cô ấy: “Tay mình đang bẩn, không tiện nghe.”

“Vậy mình nói anh ấy lát gọi lại nhé?”

“Bảo anh ta không cần gọi cũng được!”

Mộc Thu Gia nghe vậy thì ngây ra. Tưởng Minh Hàm lúc này gương mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt là chán ghét và mất kiên nhẫn.

Hiển nhiên sự khó chịu này là dành cho người tên Vinh Thịnh kia.

Biểu cảm và thái độ của cô được Thương Trầm thu hết vào trong mắt. Trong đầu hiện lên dáng vẻ yên tĩnh của cô vừa nãy lúc đang ăn.

Mộc Thu Gia nghe theo cô nói với Vinh Thịnh trong điện thoại sau đó tắt máy.

Cô ấy nhìn cô hỏi, “Hai người cãi nhau à?”

Tưởng Minh Hàm lắc đầu không nói gì, tiếp tục rửa bát.

Rửa xong trở về lều.

Đến tối bọn họ ăn lẩu. Chủ yếu là uống rượu. Ở đây có hai cô gái là Lãnh Thanh Noãn và Tưởng Minh Hàm có tửu lượng thấp nên hai người không uống nhiều.

Tưởng Minh Hàm uống khoảng chưa đến chục chén gương mặt trắng nõn đã đỏ bừng lên. Đến cả cánh tay trắng nõn cũng hơi hồng.

Thương Trầm thỉnh thoảng lại không kiềm được ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp ấy.

Ba cô gái có ngoại hình vô cùng khác, mỗi người một kiểu nhưng đều rất xinh đẹp.

Mộc Thu Gia là vẻ đẹp trưởng thành, quyến rũ. Lãnh Thanh Noãn là kiểu lạnh lùng kiêu ngạo. Tưởng Minh Hàm lại có vẻ yếu đuối mong manh yên tĩnh.



Bọn họ vừa uống rượu vừa trò chuyện đến đêm mới vào lều đi ngủ.

Cô uống rượu vào rất dễ đau đầu, buồn ngủ nên vừa nằm xuống đã thϊếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mấy người nấu mì ăn xong rồi dỡ lều, thu dọn đồ về.

Lúc đi thì vui lúc về lại cảm thấy có chút trống rỗng và luyến tiếc. Nhưng sau đó họ cũng vẫn rất vui vẻ mà đem kỉ niệm này giữ trong lòng.

Thương Trầm có một gara riêng để xe nên đồ đạc đều mang về chỗ đó của anh để. Sau đó thì đưa mọi người về.

Tưởng Minh Hàm và Lãnh Thanh Noãn học cùng trường nên cùng thuê một căn hộ ở khu chung cư gần đó. Vì vậy anh đưa hai người về.

Cô không ngờ khi vừa về đến tiểu khu đã nhìn thấy Vinh Thịnh.

Cô có chút phiền chán không biết phải làm sao. Không cần nghĩ cũng biết anh ta lại giở trò cũ.

Trước đây nếu anh ta đến nhận lỗi năn nỉ cô, cô sẽ mềm lòng. Nhưng bây giờ cô đã chán lắm rồi.

Cô cùng Lãnh Thanh Noãn xuống xe.

Thương Trầm cũng nhìn thấy Vinh Thịnh, ngón tay gõ gõ trên vô lăng, đôi mắt âm thầm lướt qua tia lạnh lẽo nhìn ra người đàn ông đứng trước cổng khu chung cư.

“Có cần mình vào cùng không?”

Tưởng Minh Hàm lắc đầu, nói: “Không cần đâu.”

Sau đó cô đóng cửa xe, cùng Lãnh Thanh Noãn đi về phía trước.

Vinh Thịnh thấy hai người liền chạy đến. Anh ta nhìn chiếc xe phía sau, thấy quen mắt thì nhớ ra mình đã gặp ở đâu.

Đã có lần anh ta thấy Thương Trầm lái chiếc xe này khi bọn cô đi chơi nhóm rồi.

Vốn dĩ anh ta đến đây để dỗ dành Tưởng Minh Hàm, nhưng khi thấy chiếc xe ấy thì lửa giận trong lòng lại dâng lên. Không thể kiềm chế những ý nghĩ muốn độc chiếm của mình.

Vinh Thịnh bật cười, đầy khinh thường: “Còn nói chỉ là bạn bè. Mấy tấm ảnh được đăng lên có tấm ảnh nào không thấy cô cùng thằng đó ngồi cạnh nhau chứ?!”

Cô chau mày lạnh lùng nhìn anh ta. “Anh đến đây để cãi nhau thì mời về.”

Lãnh Thanh Noãn từ lâu đã không thích anh ta. Cô ấy cảm thấy Vinh Thịnh giống như thằng điên vậy. Đối với bạn gái quản quá chặt, hoàn toàn là tính độc chiếm rất mạnh, lại còn gia trưởng, ích kỷ. Đủ loại tật xấu.

Vinh Thịnh đưa tay lôi kéo tay cô, muốn kéo cô sang một bên nói chuyện.



Lãnh Thanh Noãn giữ chặt tay cô lại. “Anh định làm gì? Có gì thì nói ở đây!”

Cô ấy sợ người này sẽ động tay động chân với Tưởng Minh Hàm. Cho dù trước đây chưa từng, nhưng nhìn anh ta như này, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Liên quan gì đến cô!”

Tưởng Minh Hàm giật mạnh tay cô ra, dùng hết sức lực nên cô không đứng vững lùi lại phía sau mấy bước.

Lúc này Thương Trầm cũng không nhịn nổi nữa. Anh ra khỏi xe, đi đến.

Vinh Thịnh thấy anh, càng bốc hỏa: “Mẹ nhà nó. Có phải cô cắm sừng tôi lén lút với thằng này không? Tưởng Minh Hàm, cô biết rõ nó thích cô mà còn cứ dính lấy nó! Cô còn dám nói không có gì à?!”

Tưởng Minh Hàm vung tay lên, thẳng tay tát vào mặt anh ta.

“Chia tay đi.”

Vinh Thịnh cứng người.

Lãnh Thanh Noãn và Thương Trầm đứng bên cũng sững sờ. Từ trước đến nay họ chưa từng thấy cô nổi giận bao giờ, chứ đừng nói là đánh người.

“Đm, cô dám đánh tôi!”

Trước khi Vinh Thịnh kịp chạm vào cô, Thương Trầm đã kéo cô ra sau lưng che chắn.

Trong mắt anh là vẻ thâm trầm âm u, lạnh lẽo như băng giá. Giọng anh trầm khàn, “Cô ấy đã nói chia tay rồi, mày tốt nhất đừng có dây dưa!”

Thấy ánh mắt đầy sát khí dọa người đó của anh, Vinh Thịnh cũng không dám làm gì, cả người đều lạnh toát.

Ánh mắt ấy như muốn gϊếŧ người vậy. Còn có loại cảm xúc không kiềm chế được nữa.

Sau khi Vinh Thịnh tức giận để lại vài câu chửi rồi bỏ đi, Tưởng Minh Hàm mới thở ra một hơi.

Thương Trầm nhìn vẻ mặt mệt mỏi uể oải của cô, thoáng chốc trái tim cũng ấm áp trở lại.

“Vào trong đi.” Anh nhẹ nhàng nói. Khí lạnh trong mắt đã rút hết đi khi đối mặt với cô.

Cô khẽ gật đầu, nói: “Tạm biệt.”

Lãnh Thanh Noãn cũng nói, sau đó cùng cô đi vào trong.