Đêm giao thừa thì đi đâu đây?
Hà Điền Điền nói bây giờ chỉ muốn về nhà yên tĩnh ăn cơm tối. Hàm Quang thì ngược lại với cô, đã ở nhà đợi một ngày, giờ không muốn về nhà nữa.
“Vậy anh muốn làm gì?” Cô hỏi anh.
“Cô.”
Hà Điền Điền sửng sốt mãi mới phản ứng được, tức giận nói: “Cút!” Nói xong cô cầm một cái máy tính đánh anh: “Tên người máy phí tiền nhà anh, cái tốt không học lại đi học ai đùa giỡn lưu manh đấy hả?”
Hàm Quang vừa cười vừa tránh cô, lập tức khai ra: “Phương Hướng Bắc.”
“!!!” Hà Điền Điền giật mình, quên cả đánh anh, tay vẫn giơ máy tính, nhíu mày nhìn anh: “Đến cả anh mà Phương Hướng Bắc cũng đùa giỡn, anh ta có biết xấu hổ không vậy?”
“Không phải…” Hàm Quang đỡ trán, “Tôi nghe anh ta nói chuyện với người khác.”
“À à.” Hà Điền Điền thở phào nhẹ nhõm, lại âm thầm lo lắng "giáo dục" của Hàm Quang có vấn đề. Vốn dĩ anh cũng không phải người máy đứng đắn gì, lại suốt ngày chơi với người không đứng đắn, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi…
Cô phụng phịu, ra vẻ oai phong nhìn Hàm Quang nói: “Sau này anh không nên học theo Phương Hướng Bắc, biết không?”
“Tôi biết lựa chọn nên học cái gì mà.”
“Ừ.” Cô hài lòng gật đầu, đột nhiên lại trừng mắt nhìn anh, “Anh đừng có dạy tôi mấy thứ hư hỏng…”
Hàm Quang nhịn cười xoa đầu cô, “Hà Điền Điền, cô càng ngày càng thông minh.”
“Anh cút ngay cho tôi…”
…
Từ công ty đi ra ngoài, cuối cùng bọn họ cũng không về nhà mà đi ra quảng trường Tân Hà.
Quảng trường Tân Hà rất lớn, hầu như mỗi ngày đều có không ít các cô các thím ra đây nhảy nhót. Ngày hôm nay càng tập trung nhiều người hơn vì chỗ này được thành phố chọn là địa điểm bắn pháo hoa. Lúc hai người Hà Điền Điền đến đó thì pháo hoa còn chưa bắt đầu bắn. Cô chỉ thấy các hộp pháo hoa đã được xếp đầy đất.
Những loại pháo hoa ở đây đều là loại ít gây ô nhiễm môi trường. Đây cũng là loại pháo hoa chủ yếu lưu thông trên thị trường hiện nay. Chỉ có những xưởng sản xuất nhỏ mới dùng công nghệ cũ đã bị đào thải, loại pháo hoa đó sẽ bị cấm.
Hà Điền Điền nhìn thoáng qua Hàm Quang, thấy trên mặt anh hiện rõ bốn chữ: Nóng lòng muốn xem.
“Hàm Quang, vì sao anh thích xem pháo hoa?” Hà Điền Điền tò mò hỏi.
Hàm Quang suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là bởi vì nó ngắn ngủi.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh. Tại sao anh lại thích ngắn ngủi nhỉ?
“Có thời hạn mới có ý nghĩa, vĩnh hằng cũng chỉ là hư vô.” Hàm Quang nói.
Cô giật mình, cảm giác phiền muộn trào dâng, đột nhiên nghĩ đến mỗi ngày Manh Manh đều đợi bố mình trở về, trong lòng bỗng dưng khó chịu vô cùng.
Người máy có tuổi thọ vĩnh viễn, vì thế mà nhiều người rất hâm mộ. Nhưng thực sự nó đáng để ước ao sao?
“Hàm Quang.” Cô nhỏ giọng gọi anh.
“Hửm?”
“Khi tôi chết rồi, anh phải nghĩ cách quên tôi đi.”
Hàm Quang nở nụ cười: “Tôi không muốn quên cô.”
Nhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh, tâm trạng của cô căng lên, không biết đang thoải mái hay khó chịu.
Hai người không nói nữa, chỉ đi dọc theo bờ sông. Một lúc sau, Hàm Quang nắm lấy tay cô.
Hà Điền Điền ngẩng đầu đang muốn nói, bỗng thấy phía đối diện có người đi đến. Cô sửng sốt.
Người kia thấy cô thì cũng ngẩn người.
Tạ Trúc Tâm.
Anh ta không đi một mình mà còn có Biện Vũ Bạch ở bộ phận phục vụ khách hàng bên cạnh. Hơn nữa, Biện Vũ Bạch còn đang khoác tay anh ta.
Trong phút chốc Hà Điền Điền cực kỳ tức giận, lạnh lùng nhìn cánh tay Tạ Trúc Tâm đang bị Biện Vũ Bạch khoác kia.
Tìm ai không tìm, hết lần này tới lần khác lại là Biện Vũ Bạch. Biện Vũ Bạch là người Hà Điền Điền ghét nhất.
Tạ Trúc Tâm im lặng rút tay về, không nhanh không chậm đi về phía Hà Điền Điền.
Cuối cùng Hà Điền Điền nghĩ mình là người nói dối nên chột dạ, cúi đầu không dám nhìn.
“Không phải là ở nhà mở tiệc tối sao?” Tạ Trúc Tâm hỏi cô.
Cô trả lời chắc chắn: “Tâm trạng không tốt nên tôi đi ra ngoài tản bộ một chút.”
“Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
“Ha ha, còn tệ hơn nữa.”
Tạ Trúc Tâm mỉm cười, nhỏ giọng hỏi cô: “Ghen à?”
Thái độ của anh ta làm cô nổi giận, cô cúi đầu bỏ lại một câu: “Anh nghĩ nhiều rồi.” Sau đó bước đi.
Mới đi được vài bước, Tạ Trúc Tâm lại gọi cô từ phía sau: “Hà Điền Điền.”
Anh ta rất ít khi gọi cả họ tên cô như vậy, ngữ điệu lúc này cũng không tốt.
Hà Điền Điền đứng lại, quay mặt nhìn anh ta.
Tạ Trúc Tâm nhìn cô, đứng bên cạnh cô là Hàm Quang. Bọn họ đang nắm tay và dựa sát vào nhau như rất nhiều các cặp tình nhân khác. Tên người máy vẫn luôn mỉm cười, còn đưa tay sờ mấy sợi tóc của cô.
Dựa vào cái gì? Hàm Quang dựa vào cái gì mà đứng ở vị trí đó?
Tạ Trúc Tâm rất giỏi kiềm chế cơn giận, nhưng hiện tại cho dù tính tình có hòa nhã thế nào thì cũng không nhịn được nữa, anh ta chỉ vào Hàm Quang rồi nhìn Hà Điền Điền chằm chằm: “Ở trong lòng em, tôi còn không bằng tên người máy này đúng không?”
Hà Điền Điền không ngờ Tạ Trúc Tâm lại hỏi như vậy. Cô nắm chặt tay, muốn nói là không phải, thế nhưng vừa nhìn thấy Biện Vũ Bạch, cô lại nghĩ thầm: Anh dựa vào cái gì mà chất vấn tôi?
Vì vậy cô lạnh mặt không nói gì.
Cô không nói, Hàm Quang lại lên tiếng, anh nắm tay cô, nhìn Tạ Trúc Tâm cười xán lạn: “Tổng thanh tra Tạ, anh có thể tự hiểu mà.”
Tạ Trúc Tâm bị Hàm Quang chọc tức, chuẩn bị bùng nổ thì Biện Vũ Bạch nhẹ nhàng kéo tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Thôi nào Trúc Tâm.”
Hàm Quang cũng bắt chước, anh kéo Hà Điền Điền: "Thôi nào Điền Điền.”
Hà Điền Điền bị anh kéo đi. Họ đi dọc bờ sông, càng đi càng xa, Hà Điền Điền hỏi Hàm Quang: “Anh không muốn xem pháo hoa nữa sao?”
“Chúng ta đổi địa điểm khác.”
“Đi đâu thế?”
Nửa tiếng sau.
“Á á á á á!” Hà Điền Điền hơi điên cuồng, “Thế mà tôi lại có thể ngồi “Chuông Tứ Phương” xem pháo hoa! Ôi trời ơi đất ơi! Á á á!!!”
Chuông Tứ Phương được xây ở tầng thượng của tòa nhà Tứ Phương tại thành phố C. Hàm Quang dẫn cô lén lút đi vào tòa nhà, nhập mật mã vào cửa rồi chạy thẳng lên chỗ Chuông Tứ Phương. Hà Điền Điền chưa bao giờ thấy biết ơn trí tuệ nhân tạo của thời đại này như vậy.
Cô và Hàm Quang ngồi trên đỉnh Chuông Tứ Phương rộng lớn, cúi đầu nhìn xuống. Ánh sáng đèn đường rực rỡ chỉ còn là những chấm nhỏ, giống như những viên đá ngọc nhỏ đầy mắc sắc. Cả thành phố như khoác lên mình một chiếc áo vô cùng đẹp đẽ.
Hàm Quang sợ cô bị ngã nên vẫn luôn ôm eo của cô.
Pháo hoa bắt đầu bắn. Quả thứ nhất bắn lên không trung, ánh sáng lóng lánh như một ngôi sao chổi, sau đó ánh sáng biến mất, nhưng chỉ trong khoảnh khắc bất ngờ nổ tung!
Những đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía như những cánh bướm lửa bay giữa không trung, trong nháy mắt tỏa ra khắp bầu trời.
Hà Điền Điền ngây người nhìn.
Cô ở rất gần pháo hoa, giống như đang ở giữa một bụi hoa, chỉ cần đưa tay là có thể hái được một đóa hoa lấp lánh đang tung bay rồi kẹp vào trong trang sách lưu giữ mãi mãi.
Quả thứ hai, quả thứ ba….
Đỏ, vàng, xanh lục, xanh lam, tím…
Hình hoa bồ công anh, hình trái tim, hoa mẫu đơn…
“Đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá đi mất!” Cô ôm mặt gào thét điên cuồng.
Hàm Quang ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô đang điên cuồng, không nhịn được bật cười: “Đồ ngốc.”
“Đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá!” Cô vẫn lặp lại, đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh: “Anh nói ai ngốc?!”
Hàm Quang hỏi cô: “Tâm trạng tốt lắm sao?”
“Vẫn tốt mà.”
“Tôi nghĩ Tạ Trúc Tâm làm cô không vui.”
“Hừ, đừng có nhắc đến anh ta nữa!”
“Được, không nhắc đến nữa.”
Một lúc sau, Hàm Quang đột nhiên gọi cô: “Hà Điền Điền.”
“Hả?”
“Tình yêu là cái gì?”
“Ha ha, anh là một người máy thì hỏi cái này làm gì?”
“Tò mò.”
Hà Điền Điền chống má, rất tập trung suy nghĩ rồi trả lời: “Giống như toàn bộ thế giới tràn ngập pháo hoa. Lúc nhìn thấy người kia thì sẽ vui vẻ, sẽ hồi hộp, tim đập nhanh hơn…”
“Tim đập nhanh hơn?” Anh ngắt lời cô.
“Ầy, có nói anh cũng không hiểu đâu, anh không có nhịp tim.”
Hàm Quang im lặng không nói gì.
Hà Điền Điền tự cảm thấy mình lỡ lời, nhẹ nhàng huých anh một cái, nói: “Tôi không có ý gì, tuyệt đối không có ý kỳ thị anh đâu.”
Hàm Quang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, “Tôi biết, tôi ở cấp bậc cao hơn, muốn kỳ thị thì cũng là tôi kỳ thị cô.”
“Này…”
“Cô yên tâm." Anh an ủi, “Tôi sẽ không kỳ thị cô đâu.”
“Ai nói cái này?” Hà Điền Điền cạn lời, “Anh không nên quá tự luyến, so với tôi, anh cao cấp hơn chỗ nào chứ?”
“Tôi thông minh hơn cô.”
“Khụ.”
“Tôi sống lâu hơn cô.”
“So sánh thế này hơi khốn nạn…”
“Tôi không cần ăn và ngủ.”
“Anh không nên quá kiêu ngạo.”
“Năng lực học tập mạnh hơn cô rất là nhiều.”
“Đủ rồi! Anh đừng quên mình do con người phát minh ra đấy!”
“Vậy thì sao chứ? Con người cũng tiến hóa từ cỏ cây, sâu bọ thôi, cô nghĩ cỏ cây, sâu bọ cao cấp hơn con người không?”
Hà Điền Điền cạn lời, cuối cùng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cào tóc rồi hừ một cái quay mặt đi, thể hiện thái độ khinh bỉ.
Hàm Quang đưa tay quay mặt cô lại để cô đối diện với anh: “Được rồi, tôi cũng không muốn nói cái này.”
“Thế cái gì?”
“Tôi muốn biết...” Anh bỗng dưng nở nụ cười, híp mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Lúc tôi hôn cô, tim cô có đập nhanh hơn không?”
Trong bóng tôi, Hà Điền Điền hơi hoảng loạn. Cô chột dạ quay mặt đi, khoa trương "Hừ" một tiếng, “Anh nói linh tinh cái gì đấy?”
Hàm Quang: “Tôi biết rồi.”
“Anh thì biết cái gì…”
“Chắc chắn là tại thời gian quá ngắn nên tim cô còn chưa kịp đập nhanh.”
“Tôi đã nói với anh rồi, con người không thể khốn nạn đến như thế, người máy cũng không được... Ưʍ.”
Anh đã cúi đầu, lặp lại chiêu cũ, môi anh dán chặt lên môi cô, không một kẽ hở, ngăn chặn tất cả lời nói của cô.
Cô giật mình, theo bản năng ngửa đầu ra sau, dường như anh biết trước cô sẽ làm như vậy, lấy tay giữ gáy cô lại. Cô không chịu, muốn giãy giụa, thân thể liên tục chuyển động.
Hàm Quang rời khỏi môi cô: “Đừng nhúc nhích, ngã xuống là thành ngu luôn đấy.”
Hà Điền Điền: “...”
Trong lúc cô đang ngây người, anh lại cúi đầu ngậm lấy môi cô, còn kéo cô vào trong lòng. Hà Điền Điền bị ép phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn cẩn thận và dịu dàng, như một tấm lưới bao vây cô. Cô trở thành con mồi sa vào lưới của anh, không thoát thân được, chỉ biết mặc kệ cho anh hôn. Môi anh chạm vào môi cô, anh vươn đầu lưỡi cẩn thận liếʍ từng chút một trên môi cô, sau đó anh mở miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cô như vừa gặm nhấm vừa tham lam chiếm lấy, lại càng giống như sự cọ xát thân mật và lưu luyến.
Hai mắt Hà Điền Điền trợn tròn.
Cô thấy trên không trung có rất nhiều pháo hoa nở rộ. Cô nhìn anh khép hờ mắt nhìn cô, ánh mắt anh lọt vào trong mắt cô. Cô thấy mắt anh cong cong, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ, còn xán lạn hơn cả pháo hoa xung quanh nữa.
Cô nhìn anh.
Cô cảm giác mình rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ, khoảng cách với thế giới càng ngày càng xa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập: Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Chút phòng bị cuối cùng sụp đổ khiến cô hoàn toàn buông tha cho việc chống cự, ngay cả suy nghĩ cũng không nổi nữa. Đầu cô hoàn toàn trống rỗng, thân thể cứng nhắc dần thả lỏng, mềm mại dựa vào l*иg ngực anh.
Hô hấp trên chóp mũi nóng như lửa.
Trong lòng cũng nóng như lửa.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong trái tim có một cánh cửa mở ra.