Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàm Quang

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mie

Beta: Mạc Y Phi

Sau khi Hà Điền Điền mang giày và mặc áo cho Hàm Quang xong thì bắt đầu mặc quần cho anh.

Lúc này cô mới nhận ra, cô không nên mang giầy cho anh trước. Chất vải quần jean khá cứng, ống quần chật hẹp, mang giầy rồi mới mặc quần thì rất khó khăn.

Cô thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, người máy nào đó không kiên nhẫn được nữa, nói: "Đủ rồi, không muốn mặc nữa."

Nói xong, hai ba cái đã cởϊ qυầи ra.

Anh chỉ mặc áo T-shirt với đi giày da, dưới góc áo còn ẩn ẩn hiện hiện chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác, hai chân trần thon dài, trượt trượt trong phòng, giống như một tiên nữ nhỏ bay qua bay lại, vừa bay vừa hỏi, "Loài người, gương ở đâu vậy?"

Hà Điền Điền cầm quần đuổi theo, "Anh không được như vậy, giống hệt như đồ biếи ŧɦái..."

Anh dừng lại, dường như không hiểu lời cô nói cho lắm: "Hửm?"

"Ngoan, mặc quần vào đi."

"Không mặc."

"Sau khi mặc vào sẽ dẫn anh đi tìm gương."

"Được rồi."

Hà Điền Điền lại bắt đầu hầu hạ lão phật gia mặc quần.

Thật vất vả mới mặc được ống quần, cô cầm lưng quần kéo lên, lúc lưng quần lướt qua đường cong gợi cảm của chân anh, trong lòng Hà Điền Điền dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu hạnh phúc: Cô tự tay chế tác, tự tay mặc quần áo cho thân thể này... giống như khi còn nhỏ tự tay mặc cho mấy đứa bé xinh xắn vậy, rất vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu, rất thú vị.

Kéo quần lên xong cô đi đến trước mặt Hàm Quang, cúi đầu kéo khóa quần. Trong quá trình kéo khóa, không ngờ lại đυ.ng vào chỗ nào đó không nên đυ.ng.

"Ha ha." Anh đột nhiên nở nụ cười. Tiếng cười rõ ràng bình dị không gợn sóng, nhưng Hà Điền Điền vẫn nghe ra hàm ý khinh thường của anh.

Mặt Hà Điền Điền thoáng cái đỏ lên.

Hàm Quang: "Đồ loài người dâʍ đãиɠ."

Hà Điền Điền: QAQ

Hà Điền Điền thật sự nhịn hết nổi rồi. Cô cầm điều khiển từ xa lên, hướng về phía anh ấn phím "Hôn mê".

Điều khiển người máy rất đơn giản, nhiều khi không cần điều khiển từ xa, chỉ cần truyền lệnh bằng giọng nói là đủ. Ví dụ như muốn người máy của mình hôn mê, chủ nhân chỉ cần nói đại loại như "XX, hôn mê" hoặc là "XX, anh đi ngủ một lát đi".

Nhưng Hà Điền Điền không tin người máy của mình, cho nên cô lựa chọn dùng điều khiển từ xa.

Cứ tưởng là cuối cùng anh cũng chịu yên tĩnh rồi, ai ngờ anh lại duỗi tay về phía cô: "Loài người, cái gương."

"Hôn mê hôn mê hôn mê..." Hà Điền Điền điên cuồng ấn điều khiển từ xa.

Điều khiển từ xa giống như bị hỏng vậy.

Vẻ mặt của Hà Điền Điền quả thực đầy buồn bực. Cô ném cái điều khiển từ xa đi, chỉ vào toilet, "Tự mình tìm đi!"

Hàm Quang bay về phía toilet, Hà Điền Điền sợ anh như con thiêu thân nên vội đuổi theo để xem.

Trên tường chỗ bồn rửa tay có cái gương, chỉ có thể xem được nửa người. Hàm Quang đứng trước gương, thưởng thức thân thể của mình một phen, làm vài động tác tự kỷ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi rất hài lòng với thân thể này."

Hà Điền Điền kiêu ngạo, "Đây là tự tôi làm đó."

"Vậy sao?" Hàm Quang lườm cô, "Chẳng trách lại làm cơ quan sinh dục lớn như vậy."

Hà Điền Điền: "..."

Hàm Quang rời khỏi toilet, lúc đi qua Hà Điền Điền, Hà Điền Điền đột nhiên kiễng chân, duỗi tay sờ cái nút nhỏ trên đỉnh đầu. Điều khiển từ xa hỏng cũng không sao, chỉ cần ấn nút là tên này sẽ yên tĩnh!

Sau đó, ấn... ấn không tới... QAQ

Tại sao nhà thiết kế lại để tổng công tắc ở trên đỉnh đầu người máy... Thiết kế này quá phản nhân loại rồi... Còn cô nữa, sao lại tiện tay làm người máy cao như vậy chứ...

Hà Điền Điền oán hận vô cùng, cô cầm lấy điện thoại, quay sang Hàm Quang cười khẩy, "Anh không được hung dữ phá phách nữa, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho kỹ sư!"

Hàm Quang chỉ lướt qua nhìn cô một cái, giống như đang nhìn một đứa não tàn.

Hà Điền Điền tự cảm thấy thật nhục nhã, cô liền gọi điện thoại cho kỹ sư.

Kỹ sư rất chuyên nghiệp, nghe Hà Điền Điền miêu tả vấn đề xong thì nhanh chóng quay trở lại.

"Điền Điền, cô nói cô nghi ngờ lắp rắp sai hệ thống tính cách?" Kỹ sư cầm sổ tay điện tử ghi chép, vừa ghi chép vừa hỏi.

"Đúng vậy, lúc đầu tôi vốn đặt hàng tính cách chàng trai ấm áp, nhưng bây giờ tôi nghi ngờ hệ thống tính cách chính là một tên biếи ŧɦái."

"Ừ, trong cửa hàng chúng ta quả thực có vài loại biếи ŧɦái, nhưng mà khả năng sai tính cách thì không lớn lắm. Trước tiên để tôi kiểm tra một chút."

Theo kỹ sư đi vào, Hàm Quang đang đứng ở bên tường, cúi đầu không nói lời nào. Mái tóc màu đen cắt ngang trán phủ xuống mắt anh, anh vẫn cúi đầu không nhúc nhích, nhìn qua rất giống thời còn là học sinh bị người ta bắt nạt.

Kỹ sư mở ghi chép ra, nói với Hà Điền Điền, "Điền Điền, bây giờ cô nói vài câu với nó đi."

"Được. Hàm Quang."

Hàm Quang ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Điền Điền: "Ừm."

"Tôi là ai?"

"Cô là chủ nhân của tôi."

"..." Hà Điền Điền hơi bực mình, "Lúc nãy anh không hề nói như vậy. Anh nói tôi là đồ loài người ngu xuẩn dâʍ đãиɠ!"

Hàm Quang rất hoang mang, anh thấp giọng đáp: "Sao tôi có thể nói như vậy với chủ nhân được?"

Kỹ sư cũng thấy kỳ quái, "Đúng vậy, sao nó có thể nói như vậy với cô?"

"Đừng có làm như tôi đang vu khống cho anh." Hà Điền Điền nhỏ giọng oán trách một câu, lại hỏi tiếp, "Anh nói xem, tôi có xinh đẹp không?"

"Chủ nhân của tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới."

Hà Điền Điền được khen thì rất hưng phấn, "Câu này còn khá giống tiếng người."

Kỹ sư: "Tôi vẫn không thấy xảy ra vấn đề gì cả, Điền Điền, cô tiếp tục đi."

Hà Điền Điền: "Hàm Quang, nếu như tôi rơi xuống nước, thì làm sao đây?"

"Tôi sẽ gọi điện cho phòng cháy chữa cháy trước, sau đó nhảy xuống nước cứu chủ nhân. Dù điều đó sẽ khiến tôi biến thành một đống sắt vụn thì tôi cũng muốn bảo vệ chủ nhân."

"Ừ. Thế thì, nếu như tâm trạng của tôi không tốt?"

"Tôi sẽ nói chuyện phiếm với chủ nhân, trêu chọc chủ nhân vui vẻ. Chủ nhân hãy nói cho tôi biết, làm sao có thể khiến cho tâm trạng chủ nhân tốt lên, tôi nhất định dốc hết lòng để làm."

"Nếu như tôi tức giận với anh thì sao?"

"Vậy nhất định là tôi làm sai rồi."

"Nếu như tôi khóc thì sao?"

"Tôi không biết tên khốn nào lại làm cho cô gái đáng yêu như vậy phải khóc. Nhưng tôi sẽ ôm chủ nhân, giúp chủ nhân lau nước mắt."

"Hàm Quang, tôi đói bụng."

"Được, để tôi đi làm cơm. Công chúa thân yêu của tôi, cô muốn ăn gì nào?"

...

Hà Điền Điền nói chuyện với Hàm Quang khoảng 20 phút, càng về sau, cô càng cảm thấy vừa nãy Hàm Quang như một tên bệnh thần kinh chỉ do suy nghĩ chủ quan của cô.

Kỹ sư lại thử cái điều khiển từ xa bị hỏng trong truyền thuyết kia một chút, cũng không có vấn đề gì. Cuối cùng anh ta nói, "Điền Điền, biểu hiện vừa rồi của Hàm Quang, tôi không nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Chàng trai ấm áp là loại tính cách này, chính là cá tính không quá mạnh mẽ, nhưng mà rất dịu dàng nghe lời, giống như biểu hiện vừa rồi của Hàm Quang, khá phù hợp với tính cách chàng trai ấm áp."

"Hình như... Thực sự là..." Hà Điền Điền gãi gãi đầu.

"Vừa rồi cô gọi mà Hàm Quang không nghe lời... Có thể là vì hai người chưa hợp nhau lắm. Thế này đi, nếu như cô lo lắng, tôi sẽ kiểm tra hệ thống lần nữa."

"Được, vậy làm phiền anh kiểm tra một chút."

Kỹ sư mang theo công cụ chuyên nghiệp để thử nghiệm và kiểm tra người máy, kết quả kiểm tra cũng rất đáng tin.

Anh ta dùng 10 phút để kiểm tra toàn bộ hệ thống, cuối cùng nói: "Không có vấn đề gì, tính cách không sai, cũng không có chương trình nào khác thường."

"Ồ ồ, vậy thì tốt, cảm ơn anh."

Sau khi kỹ sư rời đi, Hà Điền Điền gãi đầu, tự nhủ: "Chẳng lẽ thật sự chỉ là do chưa hợp nhau?"

Hàm Quang đứng cạnh tường chậm rãi đi đến, anh ngẩng đầu lên, vẫn là khí chất đó, giống như từ một kẻ bị người ta ức hϊếp biến thành lão đại trường học chuyên môn bắt nạt người ta.

Hà Điền há to miệng, gọi anh, "Hàm, Hàm Quang?"

Hàm Quang: "Phiền quá đi. Kịch bản gốc của người máy thấp kém thật sự rất buồn nôn."

"Người máy thấp kém gì chứ, anh chính là cao cấp nhất đó... Chờ chút, ý anh là sao?" Hà Điền Điền cảm thấy không ổn lắm, đuổi theo hỏi, "Hàm Quang, tôi là ai?"

"Loài người ngu xuẩn dâʍ đãиɠ."

"Tôi có xinh đẹp không?"

"Bình thường."

"Vừa rồi rõ ràng anh nói tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới."

"Cô nghĩ nhiều quá rồi."

"Nếu tôi tức giận với anh thì sao?"

"Ha ha, cô nhất định phải chết."

"Hàm Quang, tôi đói bụng."

"Tôi thì không đói."

Hà Điền Điền cảm thấy quá uất ức, "Rốt cuộc anh là ai? Anh không phải Hàm Quang, anh mau trả Hàm Quang lại cho tôi."

"Tôi là người máy." Anh xoay người nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười trong trẻo như vậy làm cho hô hấp của cô chậm lại.

"Là người máy cô tự mình làm."
« Chương TrướcChương Tiếp »