Hà Điền Điền được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ đang băng bó vết thương cho cô, thấy cô ngây người thì lại lo lắng cô bị chấn động não. Bác sĩ làm hết chức trách loay hoay một lúc lâu với đống thiết bị cũng không thấy có dấu hiệu gì của việc não bị chấn động.
Bác sĩ không cam lòng, để cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa kiểm tra lại.
Hà Điền Điền vẫn còn mơ hồ, cảm giác những chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là ảo giác.
Hàm Quang, tại sao anh lại là loại não trí tuệ nhân tạo?
Thứ đó không phải không thể nghiên cứu được sao? Lưu Hiểu Phong nói đó là nghịch lý, các nhà khoa học trên thế giới nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì…
Tại sao Mộc Xuân Phong có thể làm được? Thứ kĩ thuật khoa học cao cấp như vậy, làm sao lại chạy vào trong người máy của cô? Vì sao Mộc Xuân Phong lại chết?
Các vấn đề liên tiếp xuất hiện khiến cô như rơi vào sương mù, đầu óc choáng váng không phân biệt được phương hướng. Cộng thêm chút máu chảy vừa rồi làm cô càng mông lung…
Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, cô nói với Phương Hướng Bắc: “Hàm Quang không có khả năng gϊếŧ người. Anh ấy không thể làm hại con người, tôi có thể làm chứng.”
Phương Hướng Bắc từ chối cho ý kiến, anh ta trầm mặc một chút mới lên tiếng: “Tôi đi hút điếu thuốc.” Nói xong thì rời đi.
Người máy Tiểu Phong không rời khỏi anh ta nhưng anh ta lại hơi mất kiên nhẫn: “Đừng đi theo tôi!”
Tiểu Phong dừng bước. Dường như hơi luống cuống, anh ta quay đầu nhìn Hà Điền Điền… bên cạnh cô là Hàm Quang.
Trong phòng nghỉ chỉ có ba người bọn họ. Hà Điền Điền sờ băng gạc trên đầu, ngửa đầu nhìn Hàm Quang. Cô đột nhiên cảm thấy anh hơi lạ lẫm, giống như từ trước đến nay chưa từng quen biết.
Cô hỏi anh: “Anh thật sự giống như những gì Phương Hướng Bắc nói?”
Hàm Quang gật đầu: “Ngoại trừ gϊếŧ người, những cái khác đều đúng.”
“Ôi...” Hà Điền Điền thở dài, cô hỏi anh, “Tại sao anh lại chạy đi?”
“Không muốn bị nhốt trong phòng thí nghiệm.” Anh nói.
“Vậy thì vì sao anh lại chạy vào trong người máy của tôi?”
“Chỉ tùy tiện chọn một nơi thôi.” Hàm Quang trả lời, dừng một chút mới nói thêm: “Như con người thường nói, có thể là duyên phận.”
Có thể vì mất máu quá nhiều, bây giờ Hà Điền Điền có một cảm giác không chân thật cho lắm. Cô cảm thấy bản thân cần có thời gian để tiêu hóa hết sự việc ngày hôm nay. Cô nói với hai người máy: “Hai người đi ra đi, tôi muốn ở một mình.”
Hàm Quang rời đi, nhìn thấy Phương Hướng Bắc đang hút thuốc. Anh không có ý định để ý đến Phương Hướng Bắc, anh ta lại gõ một cái lên cửa, vẫy anh lại: “Lại đây.”
Hàm Quang đi vào phòng hút thuốc, ngồi đối diện anh ta rồi nói: “Người máy cũng có khứu giác. Tôi không thích mùi thuốc lá.”
Phương Hướng Bắc dập tắt điếu thuốc. Anh ta nhích gần lại, thở ra một đường khói màu xám nhạt. Anh ta nói: “Nói lại một chút chuyện ngày hôm đó đi.”
“Tôi phá hủy kĩ thuật chống nhiễu sóng rồi nghĩ cách vào internet, trước khi đi tôi khởi động chương trình tự hủy, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Vậy Tiểu Phong thì sao? Lúc chạy đi cậu có nhìn thấy Tiểu Phong không?”
“Trước khi đi tôi luôn giám sát động tĩnh của anh ta.”
Phương Hướng Bắc vốn đang ủ rũ, nghe vậy thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hàm Quang, hai mắt sáng rực, hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Anh ta phát hiện chương trình tự hủy được khởi động liền chạy vào phòng điều khiển. Nhưng lúc đó không biết người nào phá hủy thiết bị giám sát trong phòng thí nghiệm nên tất cả hình ảnh trong đó tôi không thể thấy được. Lúc đó tôi nghĩ anh ta đã phát hiện tôi theo dõi anh ta.”
Phương Hướng Bắc không cam lòng, tiếp tục truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hàm Quang lắc đầu. Không có sau đó nữa.
Vẻ mặt Phương Hướng Bắc đầy buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi.”
“Hả?”
“Nếu như những lời cậu nói đều là sự thật thì lúc ấy chắc chắn có một nhóm người đã xông vào phòng thí nghiệm gϊếŧ Tiểu Phong.”
“Người nào? Động cơ gϊếŧ người là gì?”
“Đúng vậy, động cơ gϊếŧ người là gì?” Phương Hướng Bắc đột nhiên nhìn anh, hỏi lại: “Còn có thể là gì?”
Hàm Quang ngạc nhiên: “Là tôi?”
Phương Hướng Bắc lắc đầu, nói: “Cậu có biết là nếu như biết được sự tồn tại của cậu, các nhà khoa học trên thế giới này đều sẽ điên cuồng không? Ai cũng sẽ muốn có được cậu. Để đạt được cậu, đừng nói đến gϊếŧ một người, cho nổ tung cả khu dân cư bọn họ cũng không tiếc. Hiểu chưa?”
Hàm Quang đột nhiên hỏi anh ta: “Có phải con người các anh vì cướp đoạt cái gì cũng có thể gϊếŧ hại lẫn nhau?”
Phương Hướng Bắc sững sờ.
Hàm Quang bình tĩnh nhìn anh ta rồi nói tiếp: “Nhưng tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ: Tôi không phải cừu non để mặc cho con người chém gϊếŧ, cũng sẽ không phục tùng bất cứ ai. Tôi chỉ muốn đến một nơi nào đó.”
Phương Hướng Bắc lại châm thêm một điếu thuốc. Anh ta rất ít khi hút thuốc, chỉ lúc nào tâm trạng bức bối mới hút một điếu nhưng hôm nay đã đốt hai điếu liên tục rồi. Hàm Quang bất mãn nhìn chằm chằm điếu thuốc bốc cháy, Phương Hướng Bắc làm như không thấy, tàn thuốc rơi xuống, anh ta hỏi Hàm Quang: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu muốn đến một nơi, là chỗ nào?”
Thấy anh không nói lời nào, Phương Hướng Bắc bật cười rồi lắc đầu: “Cậu đừng nói với tôi cậu muốn ở bên Hà Điền Điền.”
Hàm Quang vẫn không nói gì.
Phương Hướng Bắc bất đắc dĩ thở dài: “Cậu muốn cô ấy trở thành Mộc Xuân Phong thứ hai sao?”