Beta: Mạc Y PhiHàm Quang cũng không rõ nguyên nhân vui giận bất thường của mình gần đây là gì.
Nhưng việc cấp bách nhất mà anh muốn làm bây giờ không phải là suy nghĩ cẩn thận mà là cho cái tên Tạ Trúc Tâm kia một bài học, để anh ta cút càng xa càng tốt.
Đang suy nghĩ làm sao để xử lý tên Tạ Trúc Tâm kia thì anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chuông cửa nhà Hà Điền Điền đã hỏng từ lâu nhưng vì tiết kiệm tiền nên cô không sửa. Hàm Quang mở cửa ra thì thấy Phương Hướng Bắc đang đứng ngoài cửa.
“Anh tìm Hà Điền Điền sao? Cô ấy không có ở nhà.”
“Tôi tìm cậu.”
Sắc mặt Phương Hướng Bắc u ám, anh ta nhìn chằm chằm vài Hàm Quang.
Cứ như vậy một lúc, đột nhiên Phương Hướng Bắc hỏi: “Có phải cậu không?”
Hàm Quang không trả lời.
“Có phải là cậu không?” Giọng nói lớn hơn, dường như anh ta đang hét.
Hàm Quang ôm lấy cánh tay, khẽ cười một tiếng: “Thì ra anh cũng không ngốc như vậy.”
“Là cậu!” Phương Hướng Bắc nổi giận giống như bão tố, anh ta xông lên đẩy Hàm Quang liên tục: “Là cậu gϊếŧ Tiểu Phong!”
Hàm Quang bị đẩy lùi ra sau mấy bước, còn chưa đứng vững thì Phương Hướng Bắc đã xông lên trước, đấm một cú vào mặt anh, anh bị đánh nên lại lùi ra sau, chiến trường nhanh chóng di chuyển đến phòng khách.
Lý trí của Phương Hướng Bắc đã biến mất, trong đầu chỉ còn cái chết thảm khốc của bạn thân. Anh ta đè Hàm Quang xuống đất, vừa bóp cổ anh vừa điên cuồng hét lên: “Là cậu gϊếŧ chết Tiểu Phong! Là cậu!”
Hàm Quang không hề có sức đánh trả. Anh nằm trên mặt đất, bình tĩnh nhìn Phương Hướng Bắc.
Lúc Hà Điền Điền về nhà nhìn thấy cảnh này. Phương Hướng Bắc đè lên người Hàm Quang bóp cổ anh, vừa bóp vừa lẩm bẩm. Khoảnh khắc đó, Hà Điền Điền vô cùng tức giận, xông lên dùng sức đẩy Phương Hướng Bắc ra, cô nổi giận: “Anh điên rồi sao? Tại sao lại bắt nạt người khác?”
Ánh mắt của Phương Hướng Bắc khá đáng sợ. Đột nhiên anh ta nhận ra người máy bất tử. Thế là anh ta cúi xuống, cầm một cái ghế, đập về phía đầu Hàm Quang.
Hà Điền Điền gấp gáp lao tới muốn ngăn anh ta lại. Nhưng vì quá vội vàng, tay không chính xác, cô không thể ngăn anh ta lại được, ngược lại đứng giữa anh ta và Hàm Quang, bị cái ghế kia đập vào đầu.
Bốp! Đầu bị đập một cái.
Cô bị đánh đến nỗi choáng váng, ngửa đầu nhìn thoáng qua Phương Hướng Bắc.
Phương Hướng Bắc giật mình, nhìn thấy máu trên đầu cô chảy xuống, đỏ tươi chói mắt, dòng máu chảy xuống theo gương mặt, anh ta buông tay, ném cái ghế ra, ngồi xổm xuống hỏi: “Cô… Cô có sao không… Tôi, tôi, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”
Trong lòng Hà Điền Điền nóng như lửa đốt, bây giờ tập trung nhìn lại, cô đưa tay lên nặng nề tát Phương Hướng Bắc một cái.
“Phương Hướng Bắc, anh bị bệnh sao?!” Hà Điền Điền tức giận nói rồi chỉ người máy Tiểu Phong đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt: “Không phải Tiểu Phong đang tốt đó sao? Tại sao anh nói Hàm Quang gϊếŧ cậu ta? Gϊếŧ cái con mẹ nhà anh! Đồ thần kinh! Cút ra khỏi nhà tôi!”
Cô vừa nhắc tới, Phương Hướng Bắc lại kích động: “Người tôi nói là Xuân Phong! Mộc Xuân Phong! Hàm Quang gϊếŧ Mộc Xuân Phong, một người đang sống sờ sờ bị cậu ta giật điện chết!”
Hà Điền Điền sửng sốt, chớp chớp mắt, cảm thấy điều anh ta nói không hề có lý: “Mộc Xuân Phong không phải là nhà khoa học bị chết đó sao? Liên quan gì đến Hàm Quang nhà tôi …”
Lúc này, Hàm Quang ngồi dậy kéo cánh tay Hà Điền Điền nói: “Đừng để ý tới tên đần này, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Tôi không đi!” Hà Điền Điền tránh anh, đầu đầy máu nhìn hai người: “Hai người nói rõ ràng đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Được, nói rõ ràng.” Phương Hướng Bắc đứng lên, chỉ vào Hàm Quang, lạnh lùng nói: “Cậu ta là loại não trí tuệ nhân tạo do tôi và Mộc Xuân Phong nghiên cứu ra, biệt hiệu G001. Sau khi cậu ta có ý thức con người thì gϊếŧ Mộc Xuân Phong rồi chạy khỏi phòng thí nghiệm, trước khi đi còn tiêu hủy hết dữ liệu. Đủ rõ ràng chưa?”
Hàm Quang cũng đứng lên. Dáng vẻ lạnh lùng, anh nhìn thoáng qua Phương Hướng Bắc, chậm rãi lên tiếng: “Tôi thừa nhận tôi hủy phòng thí nghiệm. Nhưng tôi nhắc lại một lần nữa: Tôi không gϊếŧ người. Trung tâm chương trình đã lập trình tôi không được làm hại con người. Ngay cả dùng lực đẩy anh tôi cũng không làm được, nếu không anh cho rằng, vừa rồi anh làm vậy với tôi mà bây giờ còn có thể bình yên đứng đây sao?”
“Ngụy biện! Vậy cậu nói ai làm?!”
“Tôi không biết.”
Hà Điền Điền ôm đầu, những câu Phương Hướng Bắc nói cô đều không hiểu. Nghe hai người đàn ông cãi nhau, cô càng mơ hồ, thì thào nói: “Loại não trí tuệ nhân tạo là cái khỉ gì?”
Phương Hướng Bắc ngừng giằng co với Hàm Quang, anh ta quay sang nói với Hà Điền Điền: “Loại não trí tuệ nhân tạo chính là các phương diện về trí tuệ và năng lực đều rất giống con người. Cô đã từng nghe rồi chứ?”
"Từng nghe rồi.” Hà Điền Điền gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, càng thêm mơ hồ nhìn anh ta: “Nhưng không phải không làm được cái đó sao? Sao lại có…”
Phương Hướng Bắc trợn mắt: “Sao lại không thể có chứ? Cô là người bán người máy, cô không phát hiện cậu ta không giống với người máy bình thường sao? Không đúng, cô phát hiện ra rồi còn đăng topic lên diễn đàn nói người máy của mình thành tinh, cô có thừa nhận không?”
“Đúng vậy.” Hà Điền Điền thừa nhận rất kiên quyết.
“Sau đó?”
“Sau đó, tôi cảm thấy anh ta thành tinh thật!”
Phương Hướng Bắc: "..."