Editor: Hạ Vy LamBeta: Mạc Y PhiTiệc tối bên đống lửa tiến hành được một lúc thì có việc bất ngờ xảy ra.
Thật ra ban đầu khách sạn có cung cấp bữa tiệc bên bể bơi nhưng các nhân viên bỏ phiếu lựa chọn tiệc tối bên đống lửa. Vì để có hiệu quả tốt, địa điểm tổ chức tiệc được làm ở chỗ đất trống bên hồ ở ngoài khách sạn.
Vị trí lửa trại cách chỗ hồ nước rất gần, xa nhất là hai mươi mét.
DJ đổi một bài hát chậm rãi, là bài hát Hà Điền Điền rất quen thuộc, cô vừa đi vừa ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng của bài hát, Tạ Trúc Tâm yên lặng lắng nghe một chút, cười nói: “Hay là chúng ta cũng nhảy một điệu đi?”
Hà Điền Điền vừa nghĩ mình mới nói không biết khiêu vũ, chữ “Được” đến miệng lập tức nuốt xuống, cô lắc đầu.
“Tôi dạy cho cô.” Anh ta nói.
Hà Điền Điền đang không biết nên đồng ý hay từ chối thì nghe “bùm” một tiếng, dường như có vật gì đó rơi xuống nước.
Cô mơ màng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện rất nhiều người giống như cô, ừ, ít nhất cũng chứng minh cô không nghe nhầm.
Nghe thấy tiếng nước mấy người vội vàng chạy đến bên hồ. Người chạy đến bên hồ đầu tiên nhìn thấy trong nước có vật gì đó đang giãy giụa, bọt nước nổi lên từng mảng lớn. Người kia sợ hãi, lập tức kêu lên: “Hình như có người rơi xuống nước!”
Nhân viên bảo vệ của khách sạn phản ứng rất nhanh, lập tức điều khiển bật đèn lớn. Mỗi cột có sáu cái đèn lớn, tuần tra trên bầu trời, bật lên có thể chiếu sáng như ban ngày trong vòng một cây số.
Lúc Hà Điền Điền chạy đến bên hồ, đèn lớn đã được bật, cô nhìn thấy gương mặt đang giãy giụa trong hồ.
Gương mặt kia sắp chìm xuống nước. Nước ở khắp nơi tràn vào anh, vây quanh như muốn nhấn chìm anh.
“Hàm Quang!”
Hà Điền Điền không kịp nghĩ quá nhiều, nhảy thẳng vào trong nước.
Mùa thu lạnh, cô vừa nhảy xuống nước liền bị nhiệt độ quá thấp dưới nước làm cho thân thể lạnh đến phát run.
Hàm Quang giãy giụa càng mạnh, mượn lực của nước, khó khăn lắm mới giữ cho người không bị chìm. Anh nhìn thấy Hà Điền Điền bơi về phía mình, dưới ánh đèn trắng lóa, cô giống như con cá heo nhỏ, vẫy cái đuôi đẩy sóng nước, cuồn cuộn tiến lên.
Cùng lúc đó, bùm bùm, trên bờ lại có người nhảy xuống.
Lúc Hà Điền Điền kéo người Hàm Quang, sau lưng cô cũng bị hai người kéo lấy.
Cô thấy sắc mặt của Hàm Quang đầy vẻ kinh ngạc, con ngươi đen bóng, yên lặng nhìn vào mắt cô. Lúc này cuối cùng cô cũng nhận ra mình vừa làm việc gì...
Cô nhảy xuống nước cứu người máy?? Người máy?!! Vì sao lại cứu một người máy chứ? Người máy bất tử mà! Á á á á á...
Quả thực phải viết hoa 24K chữ ngu ngốc!
Trong nội tâm của cô dường như có một vạn con lạc đà đang chà đạp, trong đầu rối bời không biết nên tìm lý do gì để chứng minh mình không phải người não tàn.
Cứ như vậy sững sờ kéo Hàm Quang lên, sau đó hai cánh tay của cô bị người khác lôi thẳng lên bờ.
Sau khi lên bờ dường như càng lạnh hơn, hàm răng của cô đập vào nhau giống như con ngựa con nhảy điệu clacket trên thảo nguyên. Cô lau nước trên mặt, lúc này mới nhìn rõ hai người kéo cô là ai.
Ông chủ Phương Thành Tứ.
Lão đại bộ phận nghiên cứu Tạ Trúc Tâm.
Đậu xanh rau má… Đột nhiên hết sức lo sợ…
Sắc mặt của Phương Thành Tứ u ám đến đáng sợ. Được giáo dục tốt làm cho anh ta không thể nói tục và tức giận với một người phụ nữ, cho dù cô gái này làm cái việc khiến cho người ta một lời khó nói hết được. Anh ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng quát: “Hồ đồ!”
Hà Điền Điền rụt cổ, cúi đầu không dám nhìn anh ta.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…
May mắn là Phương Thành Tứ cũng không thèm để ý đến tình thế rối rắm này, sau khi ném lại hai chữ kia thì đứng dậy đi về căn phòng cao cấp của mình.
Tròng kính của Tạ Trúc Tâm dính nước. Anh ta lấy kính xuống, híp mắt, vừa lau kính vừa bảo người khác đưa Hàm Quang đi trước: “Làm kiểm tra đo lường cho cậu ta xem có bị nước vào không.” Nói xong, anh ta đeo kính lên, khuôn mặt lại khôi phục vẻ nho nhã như lúc đầu, thấy bộ dạng đáng thương giống như con chó con lang thang của Hà Điền Điền, Tạ Trúc Tâm cũng không trách cứ, chỉ nói: “Sau này đừng nhảy xuống nước cứu người máy, rất nguy hiểm, có thể cô cũng sẽ bị chết đuối đấy.”
Hà Điền Điền cúi đầu không dám nhìn anh ta, gật đầu một cái.
Anh ta nhìn mái tóc ướt sũng và bờ vai run rẩy của cô, thở dài một hơi, giọng nói theo bản năng dịu dàng hơn một chút: “Tôi sẽ bảo người đưa cô về trước.”
Lúc này, một giọng nói vang lên ở phía trên: “Tôi đưa cô về được chứ?”
Hà Điền Điền nghe vậy, ngửa đầu theo hướng giọng nói kia vang lên, nhìn thấy khuôn mặt Phương Hướng Bắc. Anh ta đi đến chỗ cô, duỗi tay ra.
Mặc dù không quen người kia, thậm chí là không biết nhưng Hà Điền Điền cũng không thể từ chối ý tốt của người ta. Cô mượn lực của bàn tay anh ta đứng lên, gật đầu nói: “Làm phiền anh rồi.”
Có không ít người vây xem náo nhiệt không chê chuyện chưa đủ lớn, nhất là những người xế chiều hôm nay có khúc mắc với Hà Điền Điền, đến để cười trên nỗi đau của người khác, lại không ngờ ngay cả Phương Hướng Bắc cũng chủ động lấy lòng Hà Điền Điền… Người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Chu Anh Đào cũng hoảng sợ đi đến, ngay từ đầu cô còn đang ý định sẽ đưa Hà Điền Điền về, thấy tình huống này thì quả quyết lùi một bước, giơ ngón cái về phía Hà Điền Điền: Em thật trâu bò! Ngày cả Phương Hướng Bắc cũng bị em thu hút!
Hà Điền Điền đỡ trán, giả vờ không thấy cô ấy.
…
Phương Hướng Bắc rất phong độ, đưa áo khoác của mình cho Hà Điền Điền.
Hai người cùng đi về phía khách sạn, Hà Điền Điền ở phòng bình thường, ngược hướng với phòng cao cấp của mấy người Tạ Trúc Tâm. Cô và Phương Hướng Bắc đi về, ngọn đèn đường u ám, cỏ cây lay động, vắng lặng tịch mịch.
Xung quanh yên tĩnh, âm thanh hai răng cô “lạch cạch lạch cạch” đập vào nhau vang lên rõ ràng.
Cực kỳ xấu hổ. =.=
“Cô tên là gì?” Đột nhiên Phương Hướng Bắc hỏi.
“Hà, Hà Điền Điền…”
“Ừ.” Anh ta gật đầu một cái: “Tôi là Phương Hướng Bắc.”
“Tôi biết, tôi từng thấy anh trên TV.”
“Không phải là chuyện gì tốt đẹp.” Phương Hướng Bắc cười nói, đối với chuyện kia cũng không cấm kỵ gì. Dù sao cả thế giới này đều biết rồi.
Hà Điền Điền biết mình đã lỡ miệng thì nói tránh đi: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, vì phụ nữ cống hiến một chút sức lực là vinh hạnh của tôi.”
Khó trách người này có thể có nhiều tai tiếng với các nữ minh tinh như vậy, không đề cập đến gia thế, chỉ cần phong độ nhẹ nhàng như này cũng đã có sức hấp dẫn rồi.
Phương Hướng Bắc: “Hôm nay cô...”
“Hôm nay có phải tôi não tàn lắm không?” Hà Điền Điền hơi ủ rũ.
“Nói thật...” Phương Hướng Bắc dừng một chút, cân nhắc tìm từ thích hợp rồi nói tiếp: “Khả năng hôm nay có hơn 90% số người ở đây không thể hiểu được cách làm của cô.”
Hu hu hu, biết là như vậy mà! Thật ra thì chính cô cũng không thể hiểu rõ được…
“Nhưng mà...” Anh ta nhanh chóng lên tiếng: “Tôi có thể hiểu được.”
“Hả?”
Anh ta nhìn cô cười, mặc dù đang cười nhưng bộ dạng lại cực kỳ chăm chú: “Tôi biết là vì cái gì.”
…
Sau khi Hà Điền Điền trở về khách sạn thì lập tức lao vào phòng tắm tắm nước nóng. Hôm nay sự xui xẻo của cô còn chưa đủ, tắm nước nóng được một nửa thì hết nước nóng… Cô trùm khăn tắm run rẩy chạy đến bên tường sờ soạng mấy lần vẫn không tìm được điều khiển của máy sưởi trí tuệ nhân tạo, chỉ tìm thấy điều khiển điều hòa, mà vào mùa này điều hòa không mở.
Được lắm, không hổ là phòng khách sạn phổ thông… Hà Điền Điền lấy từ trong vAIi ra một bộ đồ ngủ để thay, chạy vào trong chăn lăn một vòng, co lại như một con tôm đã được bóc vỏ.
Vừa nằm xuống... Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Hà Điền Điền nhanh chóng sụp đổ, cô quấn chăn lên người, nhảy ra mở cửa.
Hàm Quang và Lưu Hiểu Phong đứng ngoài cửa. Lưu Hiểu Phong nhìn thấy Hà Điền Điền quấn chăn ngoài thì hơi xấu hổ. Anh ta nhẹ nhàng đẩy Hàm Quang lên phía trước, nói: “Điền Điền, đã kiểm tra xong cho Hàm Quang rồi đấy, không có bất cứ vấn đề gì.”
“À, được rồi, cảm ơn anh…”
“Không có gì, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.”
Hàm Quang đi vào phòng, xoay tay lại đóng cửa thật chặt. Anh không nói một lời, quần áo và tóc vẫn ẩm ướt. Hà Điền Điền chỉ cửa phòng tắm: “Tự đi tắm và sấy tóc đi.”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Hà Điền Điền quấn chăn nhảy lại lên giường, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàm Quang tắm xong đi ra, anh đi đến bên giường, thấp giọng gọi cô: “Hà Điền Điền.”
“Hả?” Hà Điền Điền mở mắt ra, đập vào mắt là sắc đẹp mỹ nam khiến cô suýt nữa đã chảy máu mũi.
Hàm Quang không mặc quần áo, chỉ quấn một khăn tắm màu trắng trên đầu và quấn lỏng lẻo trên eo, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống. Thứ quyến rũ người ta nhất chính là đường nhân ngư
(1) lấp ló trong khăn tắm, tôn lên đường cong hoàn mỹ còn dính nước, cơ bụng, sau đó là cơ ngực, xương quai xanh, và… Nhìn thế nào cũng không thấy chán khuôn mặt tuấn tú kia.
(1) Đường nhân ngư là hai cái đường hình tam giác từ hông kéo xuống dưới bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông. Có một câu thành ngữ rất hay: Nơi xinh đẹp nhất của phụ nữ là “hang bươm bướm”, nét quyến rũ nhất của đàn ông là “đường nhân ngư”.Ánh mắt Hà Điền Điền đảo đi đảo lại trên thân thể ở trần của anh mấy lần, nhìn kiệt tác của mình.
Hàm Quang cúi đầu nhìn vào mắt cô, quan sát một chút, anh nói ra phát hiện của mình: “Nhìn cô rất đói khát.”
“Cút…” Cô trở mình nắm chặt chăn, đưa lưng về phía anh, nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Hàm Quang.”
“Hả?”
“Tôi không nói với Tạ Trúc Tâm.”
“Tôi biết.” Hàm Quang đi quanh hơn nửa giường, bước đến trước mặt cô.
Hà Điền Điền đành phải ngồi dậy, quấn chăn ngửa đầu nhìn anh: “Vậy tại sao anh còn nhảy xuống nước?”
“Tôi bị người ta đẩy xuống.” Hàm Quang nói tiếp: “Cô cho rằng tôi tự sát sao?”
“Tôi…” Cô lắc đầu, càng cảm thấy kì lạ: “Vì sao anh lại bị người ta đẩy xuống nước? Ai lại có bệnh như vậy chứ, đẩy một người máy xuống nước.”
“Tạm thời chưa biết được.” Anh nói xong thì ngồi xuống bên giường của cô.
Giường là giường đôi, lúc đầu có thể sắp xếp hai người ở nhưng do số con gái là số lẻ, cuối cùng rút thăm để quyết định ai sẽ ở một mình trong phòng này. Hà Điền Điền may mắn rút thăm được.
Đối với kết quả rút thăm này, mọi người trong công ty đều cảm thấy là điều đương nhiên, dường như Điền Điền không rút trúng mới là chuyện không bình thường.
Hà Điền Điền vò đầu hỏi: “Mấy người ở bộ phận kỹ thuật có hỏi anh vấn đề gì không?”
“Có. Hỏi tôi vì sao lại rơi xuống nước, tôi rất thành thật trả lời.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn hỏi vì sao tôi biết bơi.”
Đúng vậy, thật ra thiết lập mặc định của người máy khi rơi xuống nước không có chức năng bơi lội mà trực tiếp chìm xuống nước và chờ người ta vớt lên. Chỉ có con người bị đuối nước thì người máy mới có thể bơi lội để cứu người. Bởi vì khối lượng của người máy lớn nên xác suất bơi thành công của bọn họ cũng không cao, lại không lo lắng sẽ bị chết đuối… Thế nên kĩ năng bơi lội gần như vô bổ, rất ít khi dùng đến. Cũng không có người nào muốn sửa thϊếp lập này để tìm phiền toái cho mình.
“Anh trả lời thế nào?”
“Tôi nói cô dạy tôi.”
Hay lắm, lại muốn người ta nghi ngờ cô bị bệnh tâm thần mà.
Hà Điền Điền nằm xuống giường: “Tôi muốn ngủ rồi, anh tự chơi đi, đừng đến quấy rầy tôi.”
“Cùng ngủ đi.”
“Hả?”
Hàm Quang kéo khăn tắm, vén chăn lên, chui vào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Hà Điền Điền mờ mịt, tình huống này là thế nào???
“Là sao? Anh muốn làm gì?!” Cô ngơ ngác trong vài giây mới có phản ứng, hoảng sợ muốn nhảy dựng lên nhưng lại bị anh vững vàng kéo vào trong ngực.
Một tay Hàm Quang giữ thân thể của cô, một tay khóa cổ tay cô lại, sức lực của anh không lớn, tránh làm cho cô bị thương.
Sau đó, Hà Điền Điền nghe được giọng nói bình tĩnh của anh vang lên bên tai: “Tôi chỉnh nhiệt độ cơ thể lên bốn mươi độ rồi.”
Ặc...
Cơ thể cô buông lỏng, không có ý định giãy giụa nữa, lẳng lặng nhìn anh một cái mới hỏi: “Cho nên anh chỉ đang làm ấm cho tôi thôi đúng không?”
“Ừ.” Anh kéo chăn lên đắp kín hai người, khẽ nói: “Cô cho rằng tôi muốn làm gì?”
“Ha ha ha ha… Tôi nghĩ anh muốn tôi kể chuyện cho anh.”
“Thật sao?” Anh giống cười mà không phải cười hơi nhướng mày.
“Khụ khụ.” Hà Điền Điền xoay người lại, đưa lưng về phía anh, cô dịch lên phía trước, cách xa anh một chút. Dù sao người này không chỉ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ một chút đâu…
Anh lại dính sát vào: “Mặt cô hồng như vậy, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?”
“Anh im miệng cho tôi…”
Cô lại dịch ra, đột nhiên anh kéo cả người cô vào trong ngực, đè chân mình lên chân cô, dùng tay cầm lấy bàn tay cô.
Hà Điền Điền cảm thấy như mình đang ngã vào trong lò sưởi, ôi ôi ôi, rất thoải mái…
Muốn tránh nhưng lại không nỡ… Được rồi, tạm tha thứ cho người này làm càn.
Cứ như vậy, một lát sau, đầu óc Hà Điền Điền bắt đầu nặng trĩu, Hàm Quang đột nhiên thấp giọng gọi cô: “Hà Điền Điền.”
“Ừ.” Hà Điền Điền nhắm mắt lại, miễn cưỡng lên tiếng.
“Lúc đó vì sao cô lại cứu tôi?"
Vì sao lại muốn cứu một người máy?
Hà Điền Điền từ từ mở mắt, trong đầu hiện lên những lời Phương Hướng Bắc đã nói tối nay.
“Tôi biết là vì sao. Con người… tôi nói là tất cả mọi người, trong một giây khi nhìn thấy nguy hiểm thì sẽ quyết định cứu người, căn bản không có thời gian suy nghĩ, đây vốn là phản xạ tự nhiên. Trong giây lát như vậy, lý trí không có tác dụng. Cô không suy nghĩ gì đã nhảy xuống cứu cậu ta, việc này cho thấy vốn trong phản xạ của cô đã coi cậu ta như một con người. Từ góc độ này có thể nói, mặc kệ cô có thừa nhận hay không thì cô đã coi người máy kia như một con người, một con người có ý thức của con người.”
So với đáp án này, Hà Điền Điền càng hi vọng mình bị não tàn hơn. =.=
~~~ Tác giả có lời muốn nói:Hàm Quang: Điền Điền, có người nói cô bị thiểu năng.Điền Điền: (Lặng lẽ cầm dao) Ai? Là ai?Hàm Quang: Độc giả.Điền Điền: (Lặng lẽ đặt dao xuống): Được rồi, cái này thì không thể đυ.ng vào. =.=