Chương 14

Ôm ngang không thuận chiều lắm, mặt đối mặt dễ hành động hơn, Trần Bạch Diệm khá thông minh, anh cắи ʍút̼ vài cái rồi xoay cô lại ngồi ngay ngắn trước mặt mình, Hướng Tiểu Viên tách hai chân ra ngồi trên đũng quần anh, thứ chất lỏng kia đã chảy ra ào ạt, nhưng cũng không chắc tất cả đều là máu kinh.

Ngực của Tiểu Viên rất mẫn cảm, anh mới mυ"ŧ một chút mà bên dưới của cô đã ra nước, Tiểu Viên sợ bị tràn băng nên lập tức đẩy đầu anh ra.

Nhưng người này không muốn buông tha cho cô, anh quấn đầu lưỡi cô mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để, Tiểu Viên cũng không biết mình đã xoay người thế nào, cô dựa vào l*иg ngực anh, giữa hai chân có một thứ to lớn ngóc đầu dậy, chính là dươиɠ ѵậŧ của anh.

Trần Bạch Diệm xoay đầu cô lại: “Đầu lưỡi.”

Tiểu Viên đưa đầu lưỡi ra cùng anh bắt đầu nụ hôn ướŧ áŧ, Trần Bạch Diệm rất hưởng thụ, từ cách hôn của cô có thể nhìn ra được sự nhiệt tình của người phụ nữ này, ngọn lửa trong lòng anh ngày càng rực cháy hơn.

Xoa nhẹ bầu ngực cô một hồi, anh không nhịn được mà phóng thích thứ trong đũng quần, Trần Bạch Diệm cầm tay Hướng Tiểu Viên cùng sục cây côn ŧᏂịŧ.

Tiểu Viên không vui, tại sao chỉ có mình anh sướиɠ thế?

Cô đè ngón cái lên qυყ đầυ, thật ra diện tích che phủ cũng không lớn, cô nói: “Nhịn.”

Trần Bạch Diệm bóp hai má cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Sắp nhịn hỏng rồi.”

Tiểu Viên ngồi dậy chống tay lên ngực anh, cúi đầu hôn cằm và môi anh: “Không nhịn được thì không có lần sau.”

Trần Bạch Diệm dục cầu bất mãn nhìn chằm chằm cô ba giây, sau đó thô bạo cắи ʍút̼ bầu ngực mấy cái, vỗ mông cô: “Muốn tôi nhịn, cô đây không thể.”

Tiểu Viên mặc lại quần áo rồi rời đi, trước khi xuống xe còn bị anh kéo lại hôn một hồi.

“Đến nhà thì báo một tiếng với tôi.”

Tiểu Viên về tới nhà thì nhắn wechat cho anh, sau đó chợt nghe thấy tiếng xe rời đi.

Cô cởi chiếc đầm bên ngoài, nhớ đến Trần Bạch Diệm còn không chú ý tới sự xinh đẹp của chiếc váy này, Tiểu Viên chợt cảm thấy dù cô mặc những chiếc váy bỏ không kia cho anh xem thì cũng thật lãng phí.

Ba ngày tiếp theo, tim Trần Bạch Diệm vẫn luôn treo ở quán mì bên cạnh.

Sáng sớm anh chạy tới ăn sáng, thuận tiện giúp bà chủ làm mấy việc tay chân, buổi tối anh lại chạy sang ăn tối, thuận tiện giúp bà chủ dọn dẹp đóng cửa, chờ tới khi đã đóng cửa, anh lập tức đè Hướng Tiểu Viên vào tường, nâng một chân cô lên đặt trên ngăn tủ, vừa hôn vừa sờ soạng, cứ như vậy cho đến ngày anh không còn đυ.ng phải một lớp dày cui vốn có trong qυầи ɭóŧ của cô.

Trần Bạch Diệm trở lại quán của mình cho toàn bộ nhân viên về hết, cả dì rửa bát cũng cho tan làm sớm.

Tiểu Hắc buồn bực, cậu ta hỏi: “Anh, sao gần đây anh cứ chạy sang quán bên cạnh vậy?”

Trần Bạch Diệm: “Chuyện người lớn con nít đừng hỏi nhiều.”

Tiểu Hắc tan vỡ nói: “Có phải anh nhìn trúng chị Tiểu Viên rồi không?”

Nhìn trúng sao? Dù sao đêm nay anh nhất định phải làm cô là thật.

Tiểu Hắc vẫn cứ lải nhải: “Em nhìn trúng trước mà…”

Trần Bạch Diệm không còn kiên nhẫn, anh đá mông cậu ta một cái: “Cứ tìm người phụ nữ mình nhìn trúng là được à? Người ta có coi trọng cậu không? Về nhà đi.”

Trần Bạch Diệm căng thẳng đến tìm Tiểu Viên, nhưng Tiểu Viên lại không phối hợp, đột nhiên cô cảm thấy khó chịu khi phải đóng cửa chỉ để làʍ t̠ìиɦ với anh, cô còn nói ngày mai phải dậy sớm đi chợ quê, cô định tới đó mua vài nguyên liệu nấu ăn, tiết kiệm chút chi phí.

Trần Bạch Diệm đã nói sáng mai sẽ đưa cô đi, nhưng Tiểu Viên lại lạnh nhạt nói như vậy thì ngại quá, Trần Bạch Diệm thay đổi sắc mặt, mở miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, anh đứng ngây người một lát rồi trực tiếp rời đi bằng cửa sau.

Trần Bạch Diệm rất muốn rất muốn ngủ cùng cô, nhưng rõ ràng người ta không muốn, anh cũng không thể làm ra chuyện cưỡng ép.

Tâm trạng buồn bực, phế quản như bốc cháy, Trần Bạch Diệm đá thùng rác một cái, thậm chí còn khá giận bản thân vì cứ rời đi như vậy.

Tiếng động do thùng rác phát ra truyền vào trong quán, lúc này Hướng Tiểu Viên thật sự rất khó chịu, tâm trạng cũng rất tồi tệ.

Bỏ đi bỏ đi.

Trần Bạch Diệm trở lại quán mình đặt mông ngồi xuống ghế bắt đầu hút thuốc, rốt cuộc phụ nữ suy nghĩ cái gì thế? Nói trở mặt liền trở mặt à?

Là trở mặt rồi sao?