Chương 1.1 Mì cay tám tệ, rau xào tự phục vụ

Sau mấy ngày nhiệt độ cao thì cuối cùng trời cũng đổ mưa, độ nóng trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi theo nước, cái oi bức của mùa hè cũng bị cuốn đi hết, thời tiết mát mẻ khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Chủ quán mì Hướng Tiểu Viên nhanh chóng dọn chiếc ghế cuối cùng của cửa hàng vào trong quán. Cô xem dự báo thời tiết thì bảy giờ tối vẫn còn một trận nữa, Hướng Tiểu Viên do dự không biết có nên đóng cửa về nhà luôn không. Cô đang nghĩ lại có khách tới quán, Hướng Tiểu Viên lập tức gạt bỏ ý định đóng cửa quán.

Tình trạng này cứ lặp đi lặp lại cả tiếng đồng hồ, cứ mỗi lần cô định đóng cửa thì lại có khách đến. Sau ba lần như vậy, Hướng Tiểu Viên hoàn toàn từ bỏ ý định đóng cửa rồi.

Mãi mới đến trưa, cô vừa mới chuẩn bị ăn trưa thì lại có khách đến. Vị khách này là một người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, vóc dáng không được cao cho lắm. Sau khi người này vào quán thì cứ thế nhìn chằm chằm menu nửa ngày mà không gọi món, biểu cảm xoắn xuýt cứ như học sinh tiểu học đang giải đề vậy.

Hướng Tiểu Viên cũng không để ý, đi ra sau chuẩn bị nấu nước.

“Bà chủ.”

Hướng Tiểu Viên từ phía sau đi ra: “Ăn gì?”

“Cho tôi... Một bát mì thịt băm.”

“Được.”

“Có thể thêm mì miễn phí không?” Vị khách hỏi.

“Có thể, nhưng là mì trắng thôi.”

“Ồ.”

Mì thịt băm là một trong những món nổi tiếng của quán mì của Hướng Tiểu Viên, cũng là món đắt nhất. 18 tệ một bát mì, sợi mì vừa mịn vừa dai.

Đây là bát mì thịt băm đầu tiên của hôm nay. Đầu tiên, Hướng Tiểu Viên luộc mì, sau đó tráng trứng, xào thịt, thêm hành lá, gừng, ớt băm, rau ăn kèm. Một lát sau, một bát mì thịt băm nóng hổi đã hoàn thành, sẵn sàng phục vụ.

“Bà chủ, tôi thấy món mì cay trong quán của cô chỉ có tám tệ, thế mà cũng được thêm mì miễn phí, thế có lỗ không?”

“Có.”

“Vậy mà cô còn miễn phí mì?”

Hướng Tiểu Viên mỉm cười, thầm nghĩ miễn phí tất nhiên là bởi vì thực ra không hề lỗ chứ sao.

Thấy cô không trả lời, người đàn ông cũng không hỏi nữa, bắt đầu ăn mì.

Anh ta ăn rất ngon lành, Hướng Tiểu Viên nhìn thấy cũng cảm thấy hơi đói. Cô cũng bưng một bát mì, ngồi sang một bên, bắt đầu ăn.

Người khách ăn được một lát lại nói chuyện với cô.

“Bà chủ, tôi hỏi một chút, khu bên cạnh sao lại trống không thế? Lúc trước có buôn bán gì sao?”

Hướng Tiểu Viên suy nghĩ một chút, trả lời bên đó lúc trước bán sản phẩm của một doanh nghiệp đã đóng cửa.

Người đàn ông mỉm cười: “Không phải, ý tôi là họ bán những mặt hàng gì?”

Hướng Tiểu Viên: “Thì doanh nghiệp phá sản thì bán thanh lý mấy thứ của doanh nghiệp đó thôi.”

Nhìn thấy người khách này vẫn chưa hiểu lắm, Hướng Tiểu Viên cũng không giải thích thêm nữa, cô cảm thấy mình nói rõ ràng lắm rồi.

Mặt bằng bên cạnh quán của cô đã bỏ trống hai tháng nay rồi. Hai tháng trước có một đội ngũ đến nói là doanh nghiệp nào đó thanh lý sản phẩm, bán ba ngày là hết sạch cửa hàng.

Cô lại hỏi đối phương hỏi chuyện này làm gì?

Người đàn ông trả lời: “Tôi muốn tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh một chút, định thuê một khu vực để buôn bán.

“Buôn bán cái gì?”

Người đàn ông học cô: “Bán mấy thứ đồ của doanh nghiệp đóng cửa.”

Hướng Tiểu Viên không hỏi lại nữa.

Người đàn ông ăn xong thì rời đi. Hướng Tiểu Viên nhìn theo anh ta, thấy người này đi bằng xe bus thì lập tức cảm thấy người này không giống doanh nhân chút nào.

Cô không để ý đến những câu hỏi của anh ta, đây chính là chuyện mà cô hối hận nhất trong tháng này.

Hai tuần sau, người đàn ông này mở một quán rau xào ngay sát vách quán cô, rau xào tự phục vụ, 11 tệ một người, có thể ăn thỏa thích.

Sao lại có người làm được chuyện thất đức như thế này cơ chứ? Mọi người đi qua con đường này hầu hết đều phải đi ngang qua quán mì của Hướng Tiểu Viên. Quán mì của cô địa thế đẹp, giá cả phải chăng, thế nên cũng được nhiều người lui tới, thế mà bây giờ lại có người ở ngay bên cạnh đoạt mối làm ăn của cô. Mở quán sát vách quán cô cũng thôi đi, trước khi mở quán lại còn đến quán cô nghiên cứu thị trường? Hướng Tiểu Viên cảm thấy hối hận vô cùng, nếu biết trước mọi chuyện như thế này thì lúc trước cô đã nói với anh ta là sát vách có ma cho rồi.