Người đàn ông có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, môi mỏng nhẹ nhấp càng tăng thêm điểm xa cách, không giận tự uy. Có thể bởi vì là con lai nên đường nét khuôn mặt anh càng thêm tinh xảo, vầng trán cao, sống mũi thẳng, hốc mắt sâu thâm thúy, ánh mắt sắc bén. Cả gương mặt anh như một tuyệt tác của Chúa, trông như một vị thần đầy uy nghiêm bước ra từ thần thoại Hy Lạp xa xưa.
Người này không ai khác chính là tổng tài tập đoàn nơi Hạ Thất đang làm việc.
Tuy rằng làm cùng một công ty, nhưng hai người có thực ít liên hệ với nhau. Có chăng cũng chỉ là vài lời hỏi đáp trong các buổi hội nghị của cấp quản lý, cùng với gặp lướt qua tại cuộc họp thường niên vào năm trước ……
Chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Hạ Thất liền kinh ngạc phát hiện hai người kia đã đi gần tới chỗ cô bên này.
Thấy cô rồi sao?
Làm sao bây giờ?
Hiện tại cô rời đi còn kịp không?
Nghĩ rồi cô lập tức cầm túi xách đứng lên bước, nét mặt hơi 囧, cúi đầu chào hỏi người đàn ông trước mặt: “Xin chào Kỳ tổng.”
“Cô……?” Kỳ Phưởng híp nhẹ đôi mắt.
Hạ Thất liền sợ sệt mà cúi thấp đầu hơn rồi nhanh chóng giải thích, “Vâng, tôi, tôi đến đây ăn cơm cùng bạn.”
Không nói rõ được lý do, nhưng trực giác phụ nữ lại kêu gào cô nên nhanh chóng rời xa người đàn ông có chút nguy hiểm này, tay Hạ Thất càng siết chặt hơn quai nắm túi xách, lùi lại một bước rồi nói “Hiện tại tôi đang chuẩn bị đi rồi.”
Vừa xoay người chuẩn bị bước đi, từ người đàn ông đang đứng cạnh Kỷ tổng liền nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ấm nóng vang lên mang ngữ khí dò hỏi cô, “Hạ tiểu thư?”
Hạ Thất kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới anh ta —— một người đàn ông nhìn rất văn nhã nhưng cảm giác về anh ta cực thấp, nếu không thực sự để ý sẽ không biết được anh ta ở nơi đó.
Cô mở to hai mắt như hạt châu, nét mặt như gặp quỷ mà nhìn anh ta, “Tiêu, tiêu tiên sinh?”
Người đàn ông văn nhã đó lễ phép gật đầu đáp lại “Đúng vậy.”
Kỳ Phưởng nhìn hai người, nhếch nhẹ lông mày, nói với người đang đứng cạnh mình “Nga, đối tượng xem mắt của cậu là cô ấy sao?”
Thật là quá quá quá là ……………… Xấu hổ mà.
Đi xem mắt lại bị cấp trên của mình gặp được, hơn nữa đối tượng xem mắt giống như còn có quen biết cùng ông chủ, hiểu được tình huống hiện tại, Hạ Thất gương mặt đều mau 囧 , thực hận không thể để ánh mặt trời chói chang ngoài kia chiếu thẳng xuống phơi cho mình mau ngất xỉu qua đi.
“Buổi tối tới văn phòng gặp tôi” Kỳ tổng nói với người đàn ông đó, rồi thực nể tình quay sang cô mà ném xuống một câu “Cho cô nghỉ phép nửa ngày.”
Trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Tiêu tiên sinh kia “Rất tốt a, người của công ty chúng tôi mà cậu cũng dám động đến.”
Hạ Thất thực xấu hổ nói cảm ơn rồi ngây người nhìn theo bóng dáng Kỳ tổng rời đi, dù đối tượng xem mắt đó nói lời xin lỗi vì đến trễ, cô dường như cũng chẳng thể nào để ý.
Trong đầu chỉ luôn tự hỏi một vấn đề, ánh mắt vừa rồi của Kỳ tổng lúc nhìn cô trông như có một tia tức giận, nóng nảy dấu kín bên trong, khiến cô bị nhìn đến nổi trái tim đập nhanh liên hồi.
“Chào cô, Hạ tiểu thư, tôi là Tiêu Vũ.”
“Nga, chào anh, cứ kêu tôi Hạ Thất là được.”