Chương 15

Vài ngày nữa cô sẽ gia nhập đoàn phim mới, cô không có nhiều thời gian rảnh để dành cho Doãn Thừa Yến, vì vậy cô phải nghĩ cách sớm lấy lại bản thảo mới được.

Nghĩ đến đây, Ngu Hoan đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo thể thao, đi giày, quấn khăn khô quanh cổ - ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Cô chạy dọc con phố cũ về phía trường trung học Thực nghiệm số 1. Cô đã quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây.

Trời vẫn còn sớm, các quán ăn sáng trên phố đều đã sẵn sàng mở cửa, thỉnh thoảng có một hai học sinh cuối cấp ba xách cặp sách vừa đi về phía trường vừa đeo tai nghe nghe tiếng Anh.

Đó cũng từng là tuổi trẻ của Ngu Hoan.

Sau khi chạy một hơi 5 km, cô dừng lại mua một chai nước soda ở cửa hàng tiện lợi, đứng dưới mái hiên ở lối vào cửa hàng chậm rãi uống từng ngụm.

Bầu trời dần dần sáng lên, tầng tầng mây đen trên đầu bắt đầu phân tán rồi tan biến.

Ánh ban mai xuyên qua tầng mây, giống như thông đạo nối liền giữa trời và đất, tán loạn che phủ khu phố này, va chạm với những vũng nước mưa tụ lại trên mặt đất sau cơn mưa đêm qua, phản chiếu ra vẻ sáng chói rực rỡ.

Ngu Hoan đặt bình nước xuống, ngước mắt lên, không kịp đề phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu óc nhất thời ngẩn ra.

Kí ức được đánh thức xảy ra vào cuối mùa hè, hôm đó là sinh nhật lần thứ 16 của cô, buổi chiều hôm đó vô cùng oi ả.

Khi đó, cô là một cô gái bướng bỉnh, cảm thấy chán nản với tất cả mọi thứ trên đời.

Hình ảnh bản thân hoàn chỉnh của năm 16 tuổi xuất hiện trong tâm trí, Ngu Hoan không nhịn được phá lên cười.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông leng keng, chiếc xe đạp "Kít" một tiếng dừng lại trước mặt cô, người đàn ông đi xe đạp đứng bằng một chân, tự nhiên chào hỏi: "Trùng hợp vậy? Chào buổi sáng."

Ngu Hoan còn đang chìm đắm trong ký ức thanh xuân, bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nụ cười trên mặt lại không kịp thu lại, Nhìn qua rất giống cô đang vui mừng khi nhìn thấy anh, hơn nữa còn đang mỉm cười với anh.

Doãn Thừa Yến mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên cổ cũng quấn một chiếc khăn màu xám giống như cô để thấm mồ hôi, khi cười anh để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, anh cao ráo, đẹp trai, tỏa ra hào quang khỏe mạnh, giống như một sinh viên năm cuối của một trường đại học thể dục thể thao chuẩn bị tốt nghiệp.

Hình ảnh này không khỏi khiến mọi người tự hỏi, sau này không biết liệu anh sẽ dạy trường nào?

Muốn được làm đồng nghiệp của anh ấy ghê ...

Nụ cười trên mặt Ngu Hoan dần dần biến mất, trong lòng khẽ động: Mới sáng sớm, vậy mà lại gặp quỷ.

Tuy nhiên trái ngược với tâm trạng của cô, khi phát hiện ra cô, Doãn Thừa Yến lại cảm thấy ngày hôm nay thật đẹp, anh liếc nhìn băng ghế sau rồi nói: "Tôi chở em một đoạn được không?"

Kiểu dáng tiêu chuẩn của thương hiệu xe đạp lâu đời mang tên Phượng Hoàng sẽ mang đến cho bạn trải nghiệm khác biệt như lao đi trong gió!

Ngu Hoan chán ghét lắc đầu, sau đó xoay người đi về hướng nhà mình.

Doãn tiên sinh đúng là càng ngày càng lợi hại, 18 tuổi đã cưỡi mô tô tung hoành như gió, nhưng ở tuổi 25?

Cô lười nói chuyện với anh.

Cho dù anh có lái máy bay chiến đấu đi chăng nữa thì cô cũng không ngồi.

Doãn Thừa Yến quay xe lại, đi theo sau cô.

"Cùng nhau ăn sáng nhé? Cơm nắm, sữa đậu nành cùng quẩy rán, mì hoành thánh?"

Mất bốn ngày đạp xe vòng quanh khu vực này từ sáng sớm, khó khăn lắm mới bắt gặp cô, hà cớ gì anh có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.

Ngu Hoan không thèm để ý đến anh, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác: Những chuyện trước đây chẳng tính là gì, cô và Doãn Thừa Yến bây giờ mới bắt đầu quen biết nhau, anh vừa gặp đã yêu, liền bắt đầu theo đuổi cô mãnh liệt.

Tình yêu cứ như vậy bắt đầu ...