Chương 23

Sáng hôm sau, Tân Ngữ tỉnh dậy và phát hiện mình lại trèo lên giường của ông chủ nước ngoài. Cô hoảng hốt lăn xuống giường, lấy trộm một chiếc áo ngủ của Brad, lén lút đến phòng tắm lấy lại quần áo của mình, rồi vội vàng lưu hạ lầu. Sau khi đỡ thắt lưng làm xong bữa sáng, Tân Ngữ rảnh rỗi mới chống đầu bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua, rồi linh quang nhất thiểm dùng sức vỗ mặt: 『Ôi trời! Rõ ràng em đã tắm rồi! Không cần tắm lại lần nữa!』 Không tắm thì không cần cởϊ qυầи áo, không cởϊ qυầи áo thì sẽ không sát thương tẩu hoả, cô ôm đầu bực bội vì sự hồ đồ của mình, thở dài chán nản trốn trong bếp, hy vọng không gặp lại anh Brad.

Mặt khác, Brad thức dậy đúng giờ, đầu óc tỉnh táo, sau khi rửa mặt xong thì thay vest, xách cặp công văn xuống lầu. Mỉm cười nhìn bữa sáng trên bàn, anh quay người đi đến cửa bếp, nhẹ nhàng nói với bóng hình quen thuộc: 『Chào buổi sáng, cùng ăn sáng không?』 Tân Ngữ đang giả vờ như đà điểu vội vàng nói: 『Tôi.... tôi chưa đói.... chào....』 Brad gật đầu, khóe môi hơi cong lên, rồi mới rời khỏi bếp.

Tân Ngữ vỗ ngực, sao mình vẫn còn cảm giác như ăn trộm vậy, rõ ràng.... rõ ràng hôm qua hai người đều tỉnh táo.... Đây có thể coi là tình nguyện không nhỉ. Một lúc sau, khi Tân Ngữ vô tình quay người lại, cô phát hiện anh Brad lại đứng ở cửa bếp rồi, cô giật mình hỏi: 『Sao.... sao thế?』 Anh Brad nhẹ nhàng nói: 『Tài xế đến rồi, anh đi làm đây.』 Tân Ngữ ngơ ngác nói: 『Ồ....』

Brad khựng lại, đầu ngón tay hơi động đậy, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, anh mới ôn tồn nói: 『Vậy anh đi đây, hôm nay sẽ về sớm.』 Mặt Tân Ngữ đầy vạch đen: 『Ồ....』 Cô cảm thấy mình hơi lo lắng thái quá rồi, hôm nay anh Brad về sớm để làm gì, tại sao? Tại sao? Tại sao? Câu nói này rốt cuộc có ý gì vậy hả ~~~

Cả buổi sáng tâm trạng của Tân Ngữ đều u ám, không biết câu nói cuối cùng mà anh Brad để lại có ý gì? Cuối cùng, cô quyết định gác chuyện này sang một bên, lấy máy tính xách tay ra xem tin tức trên mạng. Thứ năm tuần sau phải đi phỏng vấn ở Hoa Đức rồi, nhiều năm không phỏng vấn, cô phải chuẩn bị thật tốt, đặc biệt là tiếng Anh của cô còn hơi pha giọng Trung.

Mở máy tính xách tay ra, hình nền là một người đàn ông nho nhã tuấn tú, người đàn ông này xuất hiện trên điện thoại của nguyên thân, xuất hiện trên máy tính xách tay, xuất hiện trên Weibo và Facebook, mỗi lần nhìn thấy, Tân Ngữ lại thở dài, tự nhủ rằng người xưa để lại tấm gương không xa, nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Mở tin tức thời sự của CNN, Tân Ngữ vừa làm quen với những câu tiếng Anh thông dụng, vừa bắt chước giọng điệu trầm bổng của người dẫn chương trình, khiến mình tự tin hơn một chút.

Một ngày trôi qua rất nhanh, tâm trạng của Brad rất thoải mái cả ngày, đến giờ là thu dọn công việc trên tay để tan làm. Khi ấn tay nắm cửa, Brad nghĩ đến điều gì đó, lại quay lại đi đến trước bàn trà, mở nắp hộp, nghịch những mảnh vải nhỏ bên trong. Khi lật đến một số kiểu dáng đặc biệt nóng bỏng và bùng nổ, Brad nhớ lại dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa hoảng hốt của cô Tân, không nhịn được nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, cuối cùng đóng nắp hộp lại, mang cả hộp về nhà.

Brad vừa về đến nhà đã không dừng bước chân mà đi thẳng đến cửa bếp, Tân Ngữ vừa nghe tin tức trên mạng vừa rửa đồ ở bồn rửa. Brad lặng lẽ đứng một lúc, đợi đến khi cô quay người nhìn thấy anh, anh mới mỉm cười nói: 『Anh về rồi.』 Tân Ngữ không nói nên lời: 『Ồ....』 Brad tiếp tục nói: 『Em vẫn chưa ăn à! Đợi một chút, chúng ta cùng ăn! Anh lên thay quần áo rồi xuống ngay.』 Tân Ngữ thấy tim mình thắt lại: 『Ồ....』



Tân Ngữ run rẩy bưng đĩa thức ăn của mình lên bàn ăn, trong lòng đoán xem liệu ông chủ ngoại quốc có lại muốn "nói chuyện" với mình không. Nhưng ngoài dự đoán, trong suốt bữa ăn, anh Brad không nói nhiều, chỉ hỏi Tân Ngữ ăn có đủ không, nói chuyện về những việc cô đã làm hôm nay. Anh còn tử tế khuyên cô nên ra ngoài tắm nắng nhiều hơn, thỉnh thoảng tập một số bài tập tăng cường sức khỏe phổi. Nhìn chung, anh ấy là một ông chủ tốt, rất quan tâm đến nhân viên, Tân Ngữ cảm thấy mình đã lo lắng thái quá cả ngày rồi.

Đến giờ đi ngủ, khi Tân Ngữ chuẩn bị tắt đèn về phòng, anh Brad lại xuống lầu, hôm nay anh mặc áo ngủ, cuối cùng cũng tốt hơn hôm qua một chút. Anh Brad lên tiếng nói: 『Đèn phòng ngủ của anh có vấn đề, anh cứ thấy có bóng đen.』 Có kinh nghiệm từ hôm qua, Tân Ngữ đương nhiên cảnh giác, lập tức đáp: 『Em sẽ gọi điện cho bộ phận quản lý.』

Brad nắm tay cô ngăn lại, có chút do dự nói: 『Em nghe anh nói này, đèn trông thì sáng, nhưng anh cứ thấy có điểm đen.』 Ý anh là không chắc đèn có hỏng không, mà là có lý do không thể nói ra. Vấn đề này hơi lớn, Tân Ngữ vốn là người thà tin là có còn hơn không tin, sau khi được tái sinh, cô càng không dám bàn luận bừa bãi về ma quỷ. Đang do dự thì bị Brad kéo lên lầu để xem xét.

Tân Ngữ nắm chặt tay Brad, có chút sợ hãi, hai người ngồi trên giường, Brad mới nói: 『Em có nhìn thấy bóng đen không?』 Đèn rất sáng, cũng không có cảnh phim kinh dị nhấp nháy, Tân Ngữ nhìn trái nhìn phải rồi lắc đầu: 『Không có, những nơi đèn chiếu tới đều rất sáng.』 Brad buồn bã nói: 『Nhưng anh vẫn luôn nhìn thấy điểm đen.』

Lúc này, Tân Ngữ nghĩ đến một khả năng khác, không phải là bong võng mạc chứ? Trước đây, Tân Ngữ là người cận thị nặng, cô từng đặc biệt chú ý đến thông tin liên quan đến bệnh về mắt. Cô biết rằng nếu trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng đen, hình dạng giống như một đám mây, hoặc như thể bị bóng che khuất một phần tầm nhìn, thì đó là triệu chứng của bong võng mạc.

Cô nắm lấy cánh tay Brad, lo lắng nhìn vào mắt anh nói: 『Anh nhìn em này, tầm nhìn trước mắt anh có bị bóng đen che khuất không?』 Brad ngoan ngoãn cúi đầu, hai người kháo đắc ngận cận ngận cận, hai người đều rất chăm chú nhìn nhau, Tân Ngữ đột nhiên phát hiện lông mi của Brad rất dày, đường cong của mí mắt rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm trong veo phản chiếu hình ảnh của cô, nhưng lại sâu thẳm không thấy đáy....

Nhìn mãi nhìn mãi, tim cô đột nhiên "đập" một cái, sau đó, cô cảm thấy hơi thở của người đàn ông hòa quyện chặt chẽ với mình.... Tân Ngữ mặt đỏ bừng vội lùi lại một chút, lắp bắp hỏi: 『Anh anh anh.... mắt.... còn nhìn thấy điểm đen không?』

Brad ôm lấy eo Tân Ngữ, thì thầm bên tai cô một cách thân mật: 『Anh thấy quần anh có rất nhiều điểm đen....』 Giọng anh đột nhiên trở nên trầm khàn, mơ hồ dụ dỗ cô nhìn xuống. Sau đó, Tân Ngữ cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện áo ngủ của Brad không biết từ lúc nào đã mở ra, bên dưới áo ngủ vẫn là cơ bụng sáu múi và đường nhân ngư rõ ràng, cùng với đôi chân khỏe mạnh đầy sức mạnh. Và hôm nay, thứ bao bọc lấy vật khổng lồ đó là một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T họa tiết da báo nhỏ....