Chương 10: Lấy tro cốt vợ trước uy hϊếp con gái

Đường Hạo kính rượu với những nhân vật lớn trong đám người, khách sáo hàn huyên với nhau. Qua một hồi lâu ông ta mới phát hiện nhân vật chính A Nhiên không ở đây, vì thế lại tìm kiếm cô khắp nơi, rốt cuộc phát hiện A Nhiên đang ăn gì đó ở một góc.

Lửa giận lại bắt đầu bay lên, nhưng ông ta ngại đến trường hợp hôm nay, đành phải chặn hỏa khí, ôn hòa nói: “Đường Nhiên con đang làm gì vậy? Hôm nay là sinh nhật con, con làm nhân vật chính có phải nên ra chào hỏi mọi người không.”

A Nhiên không chút để ý cầm nĩa nhỏ trong tay, trên dĩa cũng có khối bánh kem dâu tây, cằn nhằn: “Bắt buộc phải là tôi sao? Có mẹ kế của tôi là được rồi, ông xem cô ta mặc như hoa hồ điệp vậy.”

Đường Hạo tức giận đến run nhè nhẹ, đi lên trước dùng âm thanh hai người có thể nghe được nói chuyện:

“Lúc này mày đừng đùa với tao, tro cốt mẹ mày còn ở chỗ này của tao đấy.”

Sau khi nói xong câu đó, A Nhiên khϊếp sợ nhìn về phía người đàn ông đã từng được người khác khen thương vợ nhiều bao nhiêu, bây giờ lại cầm tro cốt vợ trước uy hϊếp con gái mình.

A Nhiên trào phúng nói: “Cha thật đúng là một người đàn ông thương vợ.” Dứt lời, cô buông bánh kem trong tay.

Cô đứng lên đi về phía đám người, đi về nơi khách sáo giả dối mà cô không thích.

Sau khi yến hội kết thúc, Đường Hạo cùng Vương Lệ giả nhân giả nghĩa giữ A Nhiên lại, bọn họ bảo có chuyện quan trọng muốn nói với A Nhiên.

A Nhiên vì tro cốt của mẹ còn ở trong tay bọn họ, đành phải nén giận ở lại ngồi trên sô pha, tay ôm ngực nhìn bọn họ nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, xong rồi tôi phải đi. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi còn phải đi học.”

Vương Lệ nhìn thoáng qua Đường Hạo, tiếp thu tin tức trong mắt Đường Hạo nói: “Là như thế này, A Nhiên à, con xem năm nay con cũng 18, cũng có thể đính hôn rồi. Ba con nói trong khoảng thời gian này thân thể ông ấy không tốt, sợ ông đi rồi về sau không ai chăm sóc con, hiện tại muốn tìm một đối tượng đính hôn cho con, con có đồng ý không? Con yên tâm, người tìm cho con khẳng định là hiểu tận gốc rễ, chính là cháu trai thân thích của dì. Dáng vẻ nó đoan chính, tính tình tốt, cũng thành thật.”

A Nhiên đột nhiên nhìn về phía Đường Hạo, cháu trai thân thích của Vương Lệ, lúc trước khi Vương Lệ vào cửa Đường gia cô đã hỏi thăm rõ ràng.

Cháu trai thân thích dáng vẻ đoan chính, tính tình tốt cũng thành thật, thực tế là đánh nhau với ngừơi ta bị hủy dung rồi tiêu tiền phẫu thuật thẩm mỹ lại một lần, tính tình tốt thành thật trên thực tế không ít lần đánh nhau với người khác ở trường học, thành thật bắt nạt người khác mới đúng.

Thì ra là đang đánh chủ ý đính hôn cho cô, muốn gả cô đi. Đường gia có một nửa tài sản là của mẹ, gả cô đi, vậy cô thành họ khác, đồ của mẹ liền toàn rơi vào trong tay bọn họ.

Thật ra điều cô còn chưa nghĩ đến là họ muốn lợi dụng bụng cô sinh một đứa con trai, làm người thừa kế cho bọn họ.

A Nhiên nhìn về phía Đường Hạo, cô cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng là con gái ruột duy nhất của ông ta, ông ta không thể đưa con gái của mình vào miệng cọp.

Nhưng ông ta vẫn khiến cô thất vọng rồi, cha cô có thể lấy tro cốt của mẹ uy hϊếp con gái ruột của mình, sao có thể quản việc này.

Đường Hạo cũng rất dối trá nói “Đúng đó A Nhiên, đối tượng đính hôn là thân thích của dì con, hiểu tận gốc rễ, nếu bị thiệt thòi thì con cũng có thể tìm chúng ta.”

A Nhiên thật sự không thể nhịn được nữa, cô đứng lên nói: “Đánh rắm à, ông không ước gì tôi chết đi thì thôi, còn chịu ấm ức thì đi tìm các người á. Tìm các người làm gì? Tìm các người mua quan tài cho tôi sao? Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng dù thế nào thì tôi với ông cũng là cha con máu mủ tình thâm, hiện tại vì đoạt được lợi ích mà ông không tiếc tự tay đẩy con gái mình vào ổ sói. Nếu không phải tro cốt của mẹ còn đang ở trong tay các người, tôi sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà này rồi.”

Đường Hạo cũng bị lời này kí©h thí©ɧ đứng lên quát: “Mày có phải con gái tao hay không còn không chắc đâu, nhiều năm như vậy, tao không sinh được con trai. Đi bệnh viện kiểm tra, là thân thể của tao có vấn đề, thân thể của tao đã có vấn đề, mẹ mày có mày thế nào được?”