Chương 2: Đóa hoa nhài tuyệt mỹ

Không biết vì sao cô gái cảm thấy cổ có hơi lạnh, người đàn ông còn nhìn chằm chằm cô gái kiều mềm tuyệt mỹ trước mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Cô gái giống như loài hoa nhài, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài xõa sau lưng như thác nước, cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng tới đầu gối, dưới sự đối lập của tóc đen, cổ của cô gái vừa trắng vừa mềm.

Cô gái nhìn tình huống xấu hổ trước mắt nói một câu “Thực xin lỗi” sau đó vội vội vàng vàng chạy đi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái, trong mắt dần hiện ra một tia dã tính, như con báo muốn lập tức chiếm con mồi cho riêng mình.

Người phụ nữ bị hắn đè trên tường, ngực không ngừng cọ cánh tay và ngực người đàn ông.

Hắn nhìn thoáng qua người phụ nữ, phảng phất không có hứng thú

Xoay người rời đi, cô ta cũng không dám đuổi theo, quay đầu lại đi chỗ khác tìm mục tiêu.

Người đàn ông đẩy cánh cửa ra, ghế lô hết sức xa hoa, đi vào nghe thấy mùi thuốc lá, hắn chán ghét nhíu mày mở cửa ra.

Trong đó có một người đàn ông tóc vàng trong lòng đang ôm một cô gái ngực to, hắn ta ngậm thuốc lá nhìn về phía hắn.

“Anh, hôm nay nhanh như vậy à?”

Người đàn ông tóc vàng trêu đùa nói hai câu, xoay người lại nhéo ngực cô gái trong lòng.

Người đàn ông không nhìn hắn ta, xoay người liền đi qua bên khác uống rượu. Hai người khác cũng chú ý tới cảm xúc của hắn không đúng, đuổi người trong lòng ngực mình đi trước, ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Anh Lê, sao thế?”

Người được gọi là “anh Lê’ lắc lắc đầu, nói: “Không sao, hôm nay có gặp một cô gái.”

Sau khi hai người kia nghe được, trong mắt toàn là sự tò mò không thể che giấu.

Hỏi: “Không phải là anh coi trọng cô ấy chứ, coi trọng vậy thì làm cô ấy đi.”

Người đàn ông nghe xong lại lắc lắc đầu, nói: “Các cậu không hiểu.” Nói xong lại uống rượu một mình, hai kia cũng không thấy thú vị, xoay người đi tìm niềm vui.

Người đàn ông ngồi trên sô pha, uống hết chai này đến chai khác, trong đầu hắn không ngừng hiện lên cổ của cô gái kia, vừa trắng vừa mềm.

Cô gái kia tốt đẹp tựa một đóa hoa khiến người khác không nỡ phá hư, nhưng hắn lại muốn xoa nát đóa hoa ấy.

***

A Nhiên gõ cửa hai cái, cuối cùng cũng tới ghế lô A55 đã nói trong điện thoại, người mở cửa là một cô gái mặc quần áo màu hồng nhạt và hai nam sinh, còn có vài người cô không quen, sau khi nhìn thấy cô tiến vào thì rất kinh hỉ, nhào lên nói: “Cậu tới rồi à, mọi người đang chờ cậu đấy.”

Một nam sinh đứng sau lưng cô gái kia nhìn thấy cô thì đột nhiên đỏ mặt, A Nhiên liếc nhìn hắn một cái, lập tức lại chuyển tầm mắt.

Chàng trai thấy A Nhiên chỉ nhìn lướt qua mình, trong nháy mắt mất mát. Nam sinh bên cạnh như nhìn ra cảm xúc của anh em hắn, an ủi ôm ôm bờ vai hắn.

Cô gái quần áo hồng nhạt lôi kéo A Nhiên đi đến bên cạnh bàn, bày một cái bánh kem thật lớn ra giữa bàn, bên trên cắm ngọn nến còn chưa châm lửa.

Cô gái áo hồng lấy bật lửa ra đưa bọn họ châm lửa, nói: “Cậu là bạn thân nhất của tớ, sinh nhật hôm nay tớ cứ chờ cậu mãi đó, chúng ta cùng nhau thổi.”

Ngoài mặt A Nhiên lạnh nhạt, thật ra trong lòng rất mềm mại, nhìn thấy cô gái áo hồng tốt với cô như vậy liền lộ ra tươi cười khó có được, gật gật đầu.

Sau khi cùng nhau thổi tắt ngọn nến, mọi người lại bắt đầu ồn ào biểu diễn tiết mục, sau khi biểu diễn xong tiết mục, nam sinh vừa rồi an ủi chàng trai kia đột nhiên kiến nghị nói: “Chúng ta chơi “thật hay thách” đi.”

Mọi người đều phụ họa, bắt đầu “thật hay thách”, lá gan cô gái mặc đồ hồng rất lớn, sau khi bị chỉ thì nói chọn thử thách, hôn một nam sinh tại chỗ, cô gái không chút nào câu nệ hôn nam sinh bên cạnh một cái.