Chương 56: Đốt cháy du͙© vọиɠ

Như Nhân cùng Phàn Tinh Thần tìm một cái rạp phim gần đây, dưới lầu là trung tâm mua sắm.

Chọn một bộ phim hoạt hình phù hợp với mọi lứa tuổi, bởi vì cuối tuần, có rất nhiều mấy bé học sinh.

Như Nhân cầm vé đang đợi Phàn Tinh Thần mua bắp rang, cô không có thói quen ăn đồ ăn vặt, nhưng khi hẹn hò xem phim trong tay không có lấy thứ gì thì cảm thấy kỳ kỳ lạ lạ làm sao, thế là chiều theo ý của cậu.

Phàn Tinh Thần mua cho Như Nhân ly trà chanh, còn của mình là coca, cánh tay còn đang kẹp một hộp bắp rang, đầy ắp. Mới vừa xoay người liền phát hiện một gương mặt quen thuộc.

"Trùng hợp quá, cậu cũng đến xem phim" đây là ban bí thư chi đoàn, Tưởng Vận Ninh nhìn cô gái lạ mặt.

Phàn Tinh Thần hoảng hốt khó hiểu, gật đầu, "Ừm."

Bí thư chi đoàn nhìn hai ly nước uống của cậu, không có ý tốt mà ồ thật dài, "Hẹn hò nha."

Phàn Tinh Thần hừ một tiếng, ném xuống một câu, "Đi đây."

Như Nhân cũng nhìn thấy một màn như vậy, tuổi của hai người nữ sinh kia là đặc trưng cho cho thanh xuân cùng sức sống, cô cũng đã từng như vậy.

Cô tránh không thoát, Phàn Tinh Thần trực tiếp đi về phía cô.

Đây có tính hay không là lần đầu tiên mối quan hệ của họ bị phơi bày mặc dù là người bên kia, Như Nhân cũng không hy vọng có người biết.

Phàn Tinh Thần mang trà chanh đi qua, đơn giản giải thích.

Như Nhân nhàn nhạt ồ một tiếng, bộ dáng không quá để ý.

Đối với sự lạnh nhạt của cô, Phàn Tinh Thần không khỏi có chút thất vọng.

Đã đến giờ vào phòng xem phim, Như Nhân đi thẳng đến phòng chiếu phim, tự mình kết thúc đề tài này. Phàn Tinh Thần phía sau hơi hơi thở dài.

Vì mua vé muộn, ở bên cạnh, khi bọn họ ngồi xuống mọi người liên tục tiến vào, không cần nhường đường, Phàn Tinh Thần vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ cô trốn đi vậy. Mới vừa cầm qua đồ uống, tay cậu có chút lạnh, Như Nhân tránh ra, nhưng tránh không ra, trừng mắt nhìn cậu một cái.

Phàn Tinh Thần đè giọng nói, "Sợ cái gì, không có ai nhìn thấy đâu."

Ngữ khí cuối cùng của cậu làm Như Nhân mềm xuống,"Đừng có làm xằng bậy."

Phàn Tinh Thần cười nhạo cố ý thì thầm vào tai cô nói, "Nghĩ cái gì vậy."

Bị cậu cười, ngược lại Như Nhân có vẻ xấu xa, cô ấn ấn đầu cậu, giả vờ tức giận, "Chuyên tâm xem phim."

"Còn chưa có bắt đầu đâu" cậu nâng lòng bàn tay của cô lên, bắt đầu chơi từng cái một, vừa chơi vừa lẩm bẩm: “Nhỏ quá.”

Như Nhân "__"

Nội dung phim thì không tồi, nhưng có vài đứa trẻ bên cạnh đang lẩm bẩm về cốt truyện, còn có người cầm đèn pin đi vào, nên xem hết phim một cách bình thường.

Xem xong, Như Nhân đi vào phòng vệ sinh, còn Phàn Tinh Thần cùng rất nhiều người đàn ông khác đang đợi bên ngoài.

Tưởng Vận Ninh ra ngoài sớm, qua nói chuyện với cậu, "Chị cậu a."

Phàn Tinh Thần mơ hồ trả lời,"Nói cái gì vậy."

Tưởng Vận Ninh nhìn về hướng phòng vệ sinh nghiêng đầu, "Người vừa nãy, tôi nhìn thấy rồi."

Phàn Tinh Thần xoa xoa gáy nói, "Bạn gái của tôi."

"Phải không" bộ dạng không mấy tin tưởng của Tưởng Vận Ninh, cô ta khác với Như Nhân, cao hơn một cái đầu so với những cô gái bình thường, dáng người cũng khỏe khoắn và thể thao, nhưng vừa phải để trông không vạm vỡ, "Lớn hơn cậu rất nhiều đi."

Cuộc trò chuyện giữa các sinh viên khoa thể dục tràn ngập sự thẳng thắn.

Phàn Tinh Thần cười nhạo, "Vậy thì làm sao, tôi thích đấy."

Cậu và Tưởng Vận Ninh có chút giao tình, nhưng không sâu, đột nhiên bị dò hỏi như vậy, nhất là khi cậu cùng Như Nhân đang ở trong tình huống không minh bạch như này, cậu cảm thấy rất không thoải mái.

Tưởng Vận Ninh không lập tức trả lời cậu, mà là nhìn về một phương hướng mỉm cười. Phàn Tinh Thần cũng nhìn theo hướng cô ta, thấy người bạn gái trong miệng cậu vừa nói đã ra ngoài, đang cùng người khác nói chuyện, cậu còn quen biết với một người đàn ông trong số đó.

Như Nhân cũng không nghĩ đến tại đây có thể gặp lại bạn thân hồi đại học, hơn nữa còn đi cùng Kỷ Tuyên Vũ.

"Còn có cách nào khác, đã nói là sau khi xem phim xong hẹn thầy Kỷ cùng đi ăn cơm, không ngờ là anh mập nhà tôi đúng lúc có việc, chỉ đành nhờ thầy Kỷ tiêu hao vé xem phim."

Anh mập trong miệng bạn thân là chồng của cô ấy, cùng Diêu Lỗi giống nhau đều là bạn học của Kỷ Tuyên Vũ. Tuy rằng gọi người ta là mập, kỳ thật hiện tại cô ấy cũng tính là nửa mập đi, sau khi mang thai toàn thân và bụng đồng thời phồng lên, trông rất quyến rũ, nhưng lại khiến người cùng giới nản lòng, đó là lý do Như Nhân chưa muốn có con.

Kỷ Tuyên Vũ mỉm cười với hai người như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Như Nhân lại luôn cảm thấy ánh mắt cậu ta lặng lẽ liếc nhìn Phàn Tinh Thần ở phía sau.

Như Nhân dựng tóc gáy.

Bạn thân hỏi, "Cậu đến một mình sao?"

Nói là bạn thân thời đại học, sau khi kết hôn, phải chăm sóc gia đình, ít vận động hơn, đặc biệt là khi bạn thân sau khi mang thai, các kiểu dưỡng sinh, không rảnh để tự chăm sóc mình.

Như Nhân cười khổ, "Cái vị ở nhà tôi cũng có việc, nếu không phải nghe nói phim ở đây không tồi cũng sẽ không một mình đến xem."

Bạn thân ôm lấy cánh tay cô, "Vậy quá tốt rồi, ba người chúng ta cùng đi ăn cơm, vừa lúc lúc trước có đặt 4 vị trí."

Kỷ Tuyên Vũ nhắc nhở, "Hay là chúng ta đừng ở đây cản đường nữa, đến chỗ ăn cơm ngồi xuống rồi nói chuyện."

Như Nhân cứ như vậy bị hai người xô đẩy rời khỏi rạp chiếu phim, cũng không kịp quay đầu nhìn phản ứng của Phàn Tinh Thần một cái.

Đại khái là cô cũng không dám quay đầu, cái ót của Như Nhân ớn lạnh, luôn cảm thấy phía sau có một ánh mắt âm trầm nhìn mình.

Tưởng Vận Ninh a một tiếng, "Bạn gái cậu nha."

Phàn Tinh Thần cười lạnh, vừa tự giễu vừa tức giận, "Liên quan gì đến cô."

Tưởng Vận Ninh không giận cười lại, vui giống như trên trời có một cái bánh có nhân rớt xuống vậy, "Nếu không cùng họ đi ăn cơm, dù sao chúng ta cũng một mình."

Như Nhân cảm giác không sau phía sau quả thật có một ánh mắt âm trầm, nhưng lại không ngăn được hai người này, còn có một Phàn Tinh Thần phía sau, thân dựa vào lan can, trong tay cầm một chiếc bật lửa đóng mở cái nắp, nhìn chằm chằm phương hướng Như Nhân rời đi, khoé miệng cười nhạo một cái.