Nếu không chuẩn bị tinh thần từ trước thì có lẽ lúc này Tri Ngu đã sợ đến mức để lộ bản tính của mình.
Bị câu hỏi của ca ca làm khó, nàng nhất thời lúng túng không thể thốt nên lời.
Áp tính cách lương thiện lên thân xác của nguyên chủ là điều tối kỵ...
Nhưng nàng lại ngu ngơ, không biết phải làm cho sao cho hợp với thiết lập phản diện.
Tri Ngu nghĩ đi nghĩ lại, chiếc khăn trên tay càng bị siết chặt, trong đôi mắt long lanh hiện lên vài phần bối rối.
“Vậy... nếu không có thứ dược liệu này, ca ca có nghĩ là Thẩm cô nương sẽ chết không?”
Câu hỏi này khiến sắc mặt người đối diện lập tức thay đổi.
Hắn nhìn quanh một lượt, giọng nói bỗng hốt hoảng: “Sao muội làm đổ oan ta như vậy?!”
“Không thể nào có chuyện đó, ta đã kiểm tra rồi, thiếu vị thuốc này cùng lắm chỉ khiến nàng ta bệnh thêm vài ngày nhưng không thể chết được!”
Ra là con hổ giấy chỉ biết hù dọa mà thôi.
Tri Ngu gật đầu, kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Nếu không thể gϊếŧ chết Thẩm cô nương thì cớ gì phải tốn công như vậy?”
“Còn có nhiều hình phạt khác mà, chẳng hạn như lột da, chôn sống, thiêu chết, hoặc cắt bỏ tứ chi rồi cho vào chum đổ đầy muối để ướp.”
“Cũng có thể đặt nàng ta lên một chiếc nồi hấp lớn, để hơi nước nóng từ từ làm cho da thịt mềm nhũn, đến khi mở nắp ra thì mùi thịt thơm lừng...”
“Cách nào chẳng thú vị hơn trò xiếc con nít của ca ca?”
Tri Ngu lần lượt kể ra cách chế biến các món thịt truyền thống rồi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sắc mặt Tri Tùy đã tái xanh.
Nàng còn lo mấy thủ đoạn này chưa đủ đô, không ngờ đối phương lại kìm nén hồi lâu rồi buông ra một câu: “Muội đúng là độc ác.”
Tri Ngu khựng lại, lập tức vừa mừng vừa vui.
Vô tình được công nhận độ tàn nhẫn là một thu hoạch ngoài mong đợi với nàng.
Vì vậy nội dung hội thoại sau đó lại trở thành ca ca kiên nhẫn khuyên nàng nên kiềm chế chút.
Ngay cả Tri Tùy cũng biết nếu Thẩm Trăn thật sự chết trong tay nàng thì chắc chắn Thẩm Dục sẽ không bỏ qua cho nàng.
*
Tuy Tri Tùy không phải người xuất chúng gì nhưng trước nay vẫn luôn chiều chuộng muội muội của mình hết mực.
Vậy nên lúc rời đi, cuối cùng hắn cũng cho Tri Ngu mang loại dược liệu kia về.
Khi xe ngựa vừa đến Thẩm phủ, nàng liền sai một tỳ nữ lập tức mang thuốc đến Tê Lạc Viện - nơi Thẩm Trăn đang ở, còn nhắn nhủ nàng muốn mời Thẩm Dục tối nay ghé thăm Hương Thù Viện.
Tri Ngu đoán nể tình loại dược liệu này có thể chữa bệnh cho Thẩm Trăn nên Thẩm Dục sẽ không từ chối.
Sau khi lo liệu xong mọi việc, trời đã dần tối.
Bốn gốc hiên phủ đều treo đèn l*иg, ánh sáng ấm áp xua tan bóng tối bao quanh.
Lúc đẩy cửa bước vào phòng, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, càng tiến lại gần màn trướng mùi hương càng nồng hơn.
Trên giường, mỹ nhân sau khi tắm rửa đã thay bộ y phục màu trắng hoa lê mềm mại rộng rãi, mái tóc đen dài buông xuống bên làn da trắng nõn như tấm lụa đen trơn mượt chạy dọc theo đường cong đồi núi bên dưới.
Thời gian trôi qua từng chút một, sắp đến gần giờ Tý.
Trong lòng Tri Ngu thấp thỏm không yên, ngồi bên giường không dám sơ suất ngủ quên.
Nhưng hơi ấm khiến người ta không mở mắt nổi, đến cuối giờ Hợi, nàng cố nhấp một ngụm trà lạnh để tỉnh táo hơn, nghe thấy tiếng bước chân ngoài rèm ngọc, đoán là tỳ nữ.
Nàng đang định gọi người vào mang lò sưởi ra, lạnh một chút mới tỉnh táo được.
Chợt một bàn tay vén rèm ngọc lọt vào tầm mắt nàng.
Bàn tay trắng bệch to lớn phản chiếu dưới ánh nến bỗng có sinh khí hơn.
Người đó thong thả bước vào, ánh nến mờ ảo tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên khuôn mặt.
Có lẽ vì bị trúng độc tiễn nên khi màn đêm buông xuống đôi mắt y như bị quấn một lớp vải mỏng, nhìn người vật không được rõ lắm.
Tri Ngu đang hé môi định gọi người đột ngột khựng ngang, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Lúc này chỉ có thể giả vờ xem như những chuyển xấu hổ vào ban ngày chưa từng xảy ra.
Dù vẫn chưa quen nhưng nàng vẫn cố mỉm cười với người trước mặt, ánh mắt cẩn trọng lướt qua bát canh trên bàn gần đó.
“Thân thể của Thẩm cô nương đã khá hơn chưa?”
Từng chữ không hề nhắc đến chuyện dược liệu nhưng câu hỏi này lại như ngầm nhắc đến công lao của mình.
Dù không có tình cảm gì nhưng nàng đã chủ động xin dược liệu từ nhà mẹ đẻ rồi nhanh chóng mang về, có là người xa lạ thì cũng nên nể tình một chút.