Một chiếc bình sứ tinh xảo chỉ lớn bằng lòng bàn tay được ai đó tiện tay đặt trên chiếc bàn đá cẩm thạch trắng ngoài trời.
Nửa canh giờ sau, Tri Ngu gặp được ca ca của nguyên chủ trong hậu hoa viên của Tri gia.
Chàng thanh niên tuổi ngoài đôi mươi, dung mạo giống mẫu thân nên có vẻ chất phác.
Chỉ là phong thái lười biếng nên trông như một tên công tử bột bất lương ngoài phố.
“A Ngu, đừng nói là ca ca không giúp đỡ muội nhé. Bình này là thứ tốt, ca phải tốn không ít công sức mới có được đấy.”
Nói xong, hắn còn không quên nở một nụ cười gian xảo, dáng vẻ đậm chất phản diện này giúp Tri Ngu xác định ngay ca ca của nguyên chủ cũng chỉ là một kẻ pháo hôi mà thôi.
Trong Tri gia còn hai người khác cũng mang khí chất tương tự.
Một là người phụ thân hèn nhát tham sống sợ chết nhân cách thối nát của nguyên chủ. Người còn lại là kế mẫu nham hiểm, đã bí mật mua chuộc người để trà trộn vào Thẩm phủ để chờ cơ hội diệt trừ nữ chính thay cho Tri Ngu.
Còn trước mặt nàng, người ca ca pháo hôi này cũng độc ác không kém cạnh, đã bày mưu tính kế cặp chính giúp nguyên chủ, tạo ra vô số cơ hội cho cặp chính gần nhau hơn.
Tri Ngu bước vào đại bản doanh của gia tộc phản diện nên không dám lơ là chút nào.
Nàng hạ mắt nhìn lại lọ thuốc nam nhân vừa ném lên bàn, không khỏi do dự.
“Thuốc này…”
Thấy Tri Ngu chưa nhận ngay, ánh mắt nam nhân lập tức sắc lạnh như chim ưng ướt qua gương mặt nàng, nghi ngờ hỏi: “Không lẽ muội quên rồi, đây chính là thuốc mà muội nhờ ca ca tìm…”
Trước khi đối phương kịp nghi ngờ, Tri Ngu đành phải vội vàng cảm tạ hắn: “Đây… đây đúng là thứ A Ngu cần, may mà có ca ca.”
Nói xong, nàng không dám chần chừ nữa, lật đật cất kỹ lọ thuốc vào người.
Không ngờ sau khi nghe xong, Tri Tùy lại cười quái dị hơn, buông lời trêu chọc: “Đúng là người đã thành thân nên chẳng còn chút e thẹn nào.”
Nghe xong, Tri Ngu cảm thấy mờ mịt, không hiểu mình đã làm gì mà bị cho là không biết e thẹn.
Nhưng nói nhiều ắt sai nhiều, hôm nay nàng còn định mang dược liệu của Thẩm Trăn về.
Tri Ngu bèn khéo léo đề cập chuyện này với đối phương.
Trong thang thuốc của Thẩm Trăn đang thiếu một vị dược liệu quan trọng, hiện giờ lại nằm trong tay hắn.
Phụ thân của Tri Ngu làm trong Hộ bộ, còn Tri Tùy lại là một thương nhân chính hiệu, nhờ vào vài mối quan hệ trong nhà nên gần như độc quyền việc buôn bán dược liệu trong thành.
Việc giữ lại một loại dược liệu quý hiếm vốn thuộc về một Thẩm Trăn vô danh là chuyện dễ như trở bàn tay với hắn.
“Muội vừa nói gì?”
Tri Tùy ngạc nhiên nhìn Tri Ngu.
Đối diện với ánh mắt dò xét của huynh trưởng trên danh nghĩa, Tri Ngu cố gắng thích ứng với ánh nhìn ấy rồi từ tốn trả lời.
“Muội nghĩ nên để Thẩm cô nương dùng loại dược liệu này.”
Tri Tùy vô cùng ngạc nhiên.
“Lần trước muội bị người treo cổ dọa đến sợ mất mật cũng đành...”
Hắn đang nói về lần Tri Ngu cương quyết xông vào nơi Thẩm Dục làm việc, không ngờ vừa mở cửa liền thấy một phạm nhân treo cổ chết trên xích sắt.
Sau đó nàng ốm một trận nặng, cả người tiều tuỵ.
Giọng nam nhân đột nhiên thay đổi, ánh mắt như không thể tin nổi.
“Sao bây giờ có vẻ đổi tính, lương thiện hơn rồi?”
Sự thay đổi này còn khiến hắn khó tin hơn cả việc trước đó.
Ánh nhìn hướng vào nàng bỗng trở nên lạnh thấu xương.