Chương 3: Thông điệp thật sự

Sau khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, ngón tay cứng đờ của Tri Ngu khẽ nhúc nhích, nàng gần như tuyệt vọng nín thở quơ tay trước mắt Thẩm Dục.

Ngón tay trắng nõn lướt qua đôi mắt y.

Hàng mi dài không hề động đậy, đôi mắt đen như mực vẫn tĩnh lặng.

Tước khi nàng nghĩ đến bỏ chạy thì giọng nói hờ hững của nam nhân đã cắt ngang sự lúng túng vì nhận nhầm đối tượng của nàng.

"Tri thị."

Hành động của Tri Ngu lập tức cứng đờ, nàng không khỏi mở to đôi mắt long lanh, hàm răng trắng cắn chặt bờ môi đỏ, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Lúc này vị phu quân trên danh nghĩa của nàng lại bình tĩnh đến mức khó hiểu.

Y cất giọng không rõ cảm xúc: “Huynh trưởng nàng gọi nàng về nhà một chuyến để bàn việc."

Đôi mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ của y phản chiếu trong đôi mắt sáng tựa lưu ly của Tri Ngu, cảm giác sợ hãi không tên ban nãy chợt dâng trào từ sau gáy nàng.

Lưng nàng cứng đờ, mãi lâu sau mới ngập ngừng đáp “Vâng”.

"Nhớ mang theo dược liệu mà Trăn Trăn đang thiếu về."

Một lời nhắc nhở đơn thuần không kèm theo chút cầu xin hay uy hϊếp nào.

Như thể việc nhà họ Tri cố tình cắt xén thuốc chữa bệnh cho Thẩm Trăn chưa từng xảy ra.

Giọng điệu của y như truyền một thông điệp hoà nhã với người khác: Dù không mang thuốc cho Thẩm Trăn về cũng không sao.

Nhưng chỉ có Tri Ngu hiểu rõ đây không phải là thông điệp thật sự.

*

Rời khỏi U Tĩnh Viện, trong lòng Tri Ngu như có con thỏ cứ nhảy liên hồi không ngừng.

Theo như trong sách, đúng là ả độc phụ kia không mang dược liệu mà ca ca nàng ta giữ cho Thẩm Trăn về.

Điều này khiến bệnh tình của Thẩm Trăn trở nặng, lỡ mất cơ hội cứu giúp nam chính.

Sau này cả gia tộc họ Tri phải trả giá đắt cũng không có gì lạ.

Trở về Hương Thù Viện, Tuyết Như vội vàng nhét chén trà nóng vào đôi tay nhỏ bé lạnh buốt của Tri Ngu.

Nàng vừa lẩm bẩm: "Phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm mấy người hầu cận của lang quân, phát hiện một chuyện không thể tin được…”

Trên ghế hải đường, mỹ nhân mặc bộ bạch y thêu hoa mộc lan, đôi mắt long lanh, ngón tay trắng nõn khẽ xoay chén trà sứ xanh để tìm lại chút hơi ấm chân thực.

"Có phải mắt của lang quân bị thương không?”

Đôi môi anh đào khẽ thốt ra câu hỏi thăm dò.

Tri Ngu vẫn chưa chắc chắn lắm.

Nàng chỉ nhớ đúng là có một đoạn thời gian y bị mất thị lực không nhớ cụ thể là lúc nào.

"Phu nhân cũng biết rồi sao?"

Tuyết Như kinh ngạc: "Chắc là lang quân đã tự mình nói với phu nhân…”

Trên đường đến Kinh Châu, Thẩm Dục đã bị thích khách do kẻ thù phái đến tập kích.

May mắn giữ được mạng nhưng y lại trúng độc từ mũi tên.

Cũng may chỉ bị tạm thời, khi đại phu đẩy hết chất độc ra khỏi cơ thể thì y sẽ hồi phục sức khỏe.

Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Tuyết Như suýt nữa khiến nàng đánh rơi chén trà trên tay.

“Cũng nhờ y thuật hoa đà tái thế của Lư đại phu nên chỉ cần loại hết dư độc trước khi dừng uống thuốc thì lang quân sẽ không rơi vào tình trạng mù lòa.”

Không rơi vào tình trạng mù lòa...

Tuyết Như lẩm bẩm rằng đôi mắt lang quân sợ ánh sáng, tạm thời phải ở trong bóng tối.

Nhưng khi nàng nói lại không hề nhận ra vai phu nhân trên ghế bỗng chốc rũ xuống như bị rút hết xương cốt.

Một luồng nhiệt nóng bừng dâng thẳng đỉnh đầu.

Trúng độc từ mũi tên, đôi mắt sợ ánh sáng...

Hóa ra tình tiết nam chính bị mù lòa vẫn chưa xảy ra.