Để chiếc túi thơm trong tay trở nên hoàn hảo hơn, Thẩm Trăn luôn cặm cụi khâu từng đường kim mũi chỉ mấy ngày liền.
Trong chiếc xe ngựa lắc lư, nàng suýt đã đâm trúng ngón tay nhiều lần, cuối cùng cũng hoàn thành giữa chặng đường.
“Cái này để tặng cho lang quân sao?”
Tri Ngu đã thấy nàng thêu từ ba ngày trước, không ngờ hôm nay mới hoàn thành xong.
Có thể nhìn ra Thẩm Trăn đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào chiếc túi thơm này.
Thẩm Trăn nắm chặt chiếc túi, đáp lại một tiếng, rồi xem nó trân bảo cẩn thận cất vào ống tay áo trước mặt Tri Ngu.
Điều khiến nàng ấy bất ngờ là suốt từ lúc khởi hành đến khi xe ngựa dừng lại trước phủ Nhị hoàng tử, Tri Ngu lại không hề tìm cớ gây khó dễ với nàng.
Thế nhưng Thẩm Trăn không hề buông lơi cảnh giác, ngược lại càng phòng bị hơn.
“Thẩm cô nương, sau khi yến tiệc kết thúc thì cô nên về sớm, đừng đi lung tung nhé.”
Nghĩ đến những gì có thể xảy ra trong hôm nay, Tri Ngu không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Trăn ngạc nhiên nhìn nàng một cái, “Đa tạ phu nhân đã nhắc nhở, nhưng…”
“Dù ta có hèn mọn thế nào, ta vẫn có quyền tự do quyết định việc của mình.”
Lời nói của Thẩm Trăn mang theo một sự chống đối và xa cách.
Trong lúc nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị phu nhân giận chó đánh mèo thì chỉ thấy ánh mắt Tri Ngu xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó trầm mặc tách ra mỗi người một ngã, không nói thêm lời nào.
Thân là thê tử của Thẩm Dục, Tri Ngu cần phải đến tiền viện để ngồi dự tiệc với y.
Còn Thẩm Trăn vẫn còn ở khuê phòng nên phải dự tiệc cùng những thiếu nữ chưa lập gia đình khác.
Hành động âm thầm này như một cái tát vang dội vào mặt Thẩm Trăn.
Nhất là ánh mắt vô tội ấy như đang muốn nói với nàng: "Đáng tiếc thay, người có thể quang minh chính đại ngồi bên Thẩm Dục không phải là cô."
So với những lần Tri Ngu ngang ngược đanh đá thì sự im lặng này lại càng khiến Thẩm Trăn chán ghét từ tận đáy lòng.
“Cô nương, có lang quân ở đây, ngài sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô nương đâu…”
A Nhiễm đỡ cánh tay Thẩm Trăn, an ủi nàng ta.
Thẩm Trăn chạm vào chiếc túi thơm giấu trong tay áo, cảm giác nặng nề trong lòng mới dần vơi đi.
Dù sao năm xưa chính Tri gia đã hèn hạ dùng nàng làm con tin để ép buộc Thẩm Dục phải cưới Tri Ngu.
Nàng nợ Thẩm Dục, có lẽ nợ bao nhiêu cũng không thể đếm xuể…
*
Qua ba tuần rượu, không khí trong yến tiệc dần thoải mái hơn.
Yến tiệc hôm nay là tư yến do Nhị hoàng tử Tông Giác tổ chức tại phủ của mình, vì vậy khách mời đều tự do uống rượu vui vẻ, mặc sức phóng túng.
Tiếng nhạc êm ái từ sáo trúc khiến người ta mê đắm, kẻ thì nhảy múa, kẻ thì vỗ tay theo nhịp, giới quyền quý giỏi hưởng thụ dần chìm vào không gian xa hoa trụy lạc.
Tri Ngu uống vài ly rượu trái cây cho hợp cảnh, bề ngoài thì có vẻ đang thưởng thức ca múa nhưng trong lòng lại cẩn thận suy tính những chuyện sẽ xảy ra hôm nay.
Xem ra không thể thuyết phục Thẩm Trăn rồi, cuối cùng nàng chỉ có thể chọn một con đường khác tuy khó khăn hơn nhưng phù hợp hơn.
Chẳng bao lâu nữa, khi yến tiệc tàn, trong sách đã ghi rõ cảnh Thẩm Trăn đứng dưới tán cây mai, không kìm lòng được đã tâm sự với tỳ nữ bên cạnh về tình cảm của nàng ta dành cho Thẩm Dục, lại vô tình bị Phùng Sinh bắt gặp.
Sau đó, Thẩm Trăn đã lấy hết can đảm để đề nghị hủy hôn ước.
Có lẽ vì muốn trả thù Thẩm Trăn nên Phùng Sinh - người vốn không quan tâm đến nàng ta lại trở thành rào cản lớn nhất giữa nàng và Thẩm Dục sau này.
Chỉ một suy nghĩ sai lầm cũng có thể dẫn đến vô vàn biến cố.
Sau khi xác nhận kỹ lưỡng từ đầu đến cuối, ánh mắt Tri Ngu bắt đầu đảo quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy tỳ nữ đứng phía sau kín đáo ra hiệu với mình.
Tri Ngu biết đây là lúc thích hợp nhất để nàng tìm cớ rời khỏi yến tiệc.
Tuy nhiên việc chỉ viện cớ thay y phục thì chưa đủ để nàng có thể vắng mặt trong thời gian dài, vì thế nàng chậm rãi liếc nhìn bàn tiệc.
Việc làm đổ rượu lên áo sẽ là cái cớ hoàn hảo.
Nhưng trớ trêu thay, chén rượu của Tri Ngu đã cạn sau khi nàng thưởng thức ca múa.
May mắn là ngay bên cạnh vẫn còn một chén rượu chưa uống hết.
Đáng tiếc là chén rượu ấy lại là của Thẩm Dục.
Trong bữa tiệc mang tính riêng tư thế này, không ai quá câu nệ duy trì dáng ngồi nghiêm chỉnh.
Kể cả Thẩm Dục, đến lúc tiệc đã được nửa chừng, thần thái của y như cũng thư giãn hơn, một chân co lên, khác hẳn vẻ nghiêm nghị cấm dục thường ngày. Trong trạng thái hơi say, dáng vẻ y có phần lười biếng phong lưu.
Có lẽ do nàng vô tình nhìn chằm chằm y quá lâu.
Khi Tri Ngu còn đang do dự, Thẩm Dục như cảm nhận được ánh mắt của nàng, y thong thả liếc nàng một cái như thể đang hỏi nàng có chuyện gì.