Chương 1: Thê tử độc ác

Khi Tri Ngu tỉnh lại, nàng đã ở trong Hương Thù Viện.

Trước đó, trong đầu nàng có một giọng nói vang lên không ngừng.

Nàng không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng... phải làm chuyện xấu để nam chính và nữ chính trong sách có thể ở bên nhau?

Cũng chính vì lý do này, nàng mới có cơ hội thoát khỏi nơi đáng sợ đầy ác mộng đó, nhập vào cơ thể khỏe mạnh này và sống lại.

Tri Ngu thực sự không rành làm chuyện xấu…

Trước khi đến đây, nàng luôn bị người khác bắt nạt đủ kiểu.

Khi nhìn xuống bát canh trước mặt, hàng lông mi nàng khẽ run, tim đập thình thịch vì lo lắng.

Trên bàn là một loại dược liệu tuyệt diệu.

Trong cuốn sách mà Tri Ngu vừa đọc đề cập đến người vợ độc ác đã ngấm ngầm cho trượng phu mình dùng loại dược liệu tác này, kết quả là ăn trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, khi thuốc có tác dụng thì trời xui đất khiến khiến y và tiểu biểu muội ở chung một phòng.

Loại thuốc tinh diệu này không màu không mùi nhưng phải dùng sáu liều, khi phát tác sẽ khó khống chế được xúc cảm, ngoài thuốc giải ra thì không có gì có thể giải được.

Khi tiểu tỳ áo xanh đưa thuốc đến trước mặt Tri Ngu, trong hộp đã có ba liều được sử dụng.

Nếu không kịp uống liều thứ tư trong sáu canh giờ thì ba liều đã uống trước đó hoàn toàn mất tác dụng.

“Phu nhân, thuốc đã xong.”

Tỳ nữ Tuyết Như mừng rỡ, mắt sáng lên khi nhìn thấy bát canh, giọng nói bộc lộ sự đê tiện và xấu xa.

“Chỉ cần uống xong sáu liều, khi công tử phát tác sẽ điên loan đảo phượng cùng phu nhân, tiện nhân Thẩm Trăn kia đừng hòng đắc ý nữa!”

Lúc này, Tri Ngu trong vai người vợ độc ác hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế ý muốn không cho người kia cứ gọi nữ chính là “tiện nhân” như vậy.

Đó là nữ chính trong sách mà…

Tuyết Như đang phấn khích nên hoàn toàn không để ý đến sự bất thường của “phu nhân”, ả ta không nói một lời liền nhét bát canh vào tay Tri Ngu và đẩy nàng ra sau rèm ngọc.

Làn váy vàng nhạt thêu hoa ngọc lan va vào rèm ngọc kêu leng keng.

Vào thời điểm quan trọng, trong đầu Tri Ngu hoàn toàn trống rỗng, đầu ngón tay căng thẳng đến trắng bệch.

Phải hoàn thành cốt truyện của nguyên chủ.

Nếu không sẽ phải trở về nơi tối tăm không thấy ánh sáng đó…

Nghĩ đến điều này, khuôn mặt trắng ngần như ngọc của nữ nhân lập tức tái nhợt.

Nàng nhìn xuống bát canh trong tay, cắn môi đến gần chảy máu, sau đó mới cất bước điều khiển cơ thể này.

Rèm ngọc pha lê phản chiếu ánh sáng lấp lánh theo dáng người yểu điệu của mỹ nhân, trượt khỏi bờ vai mỏng manh của nàng.

Nam nhân mặc áo bào hoa lệ đang ngồi ở chủ vị nhìn thấy người xông vào phòng thì động tác bỗng khựng lại.

Chẳng biết từ lúc nào, Tri Ngu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đầy áp lực đang đè nặng lên tấm lưng nhỏ bé của mình, khiến nàng giật mình sợ hãi muốn bỏ chạy.

Nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm nhìn về phía nam nhân đang ngồi ở chủ vị.

Đối phương một thân xiêm y cao quý, thắt lưng đeo dây vàng, trên tay đang cầm một chiếc quạt bạch ngọc, đôi mắt đào hoa mỹ lệ của y loé lên sự kinh ngạc.

Tri Ngu nhìn y, nghĩ đến việc mình sắp làm, khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên vài phần.

Việc nàng phải làm thực ra không khó, chỉ là thật sự rất khó nói…

Chỉ cần y uống một ngụm canh đã được pha thuốc này thì nàng đã có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này ngay.

Nhìn thấy hy vọng ngay trước mắt, Tri Ngu như được tiếp thêm dũng khí, nàng bưng bát canh lại gần.

“Ngài đi đường dài, chắc hẳn đã mệt mỏi…”

Lời nói như muốn lấy lòng vừa tuôn ra đã nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ đối phương.