Chương 7: Bí mật 🌵

Edit: Sel

Nhất Trung 9 giờ 30 mới kết thúc tiết tự học buổi tối, lúc Lý Kiêu về đến nhà cũng đã gần 10 giờ.

Hắn mở ra cửa nhà, phòng khách to như vậy cũng chỉ có TV là sáng lên, toàn bộ không gian quanh quẩn giọng nam tê tâm liệt phế:

"Em không có trái tim sao?"

Mẹ hắn - Vương Thư Mạn làm tổ ở sopha, vành mắt đỏ ửng xem phim truyền hình.

Lý Kiêu thấy nhiều cũng không trách, trực tiếp bật đèn: "Hôm nay mẹ về sớm vậy?"

Vương Thư Mạn đầu cũng không quay, chăm chú xem TV: "Hôm nay mẹ xong việc sớm. Ở trường con có ăn cơm không? Phòng bếp có thức ăn mẹ mua về đấy!"

"Con không đói!"

Vương Thư Mạn đột nhiên xoay đầu nhìn hắn:

"Có chuyện gì mà con cao hứng vậy?"

"Tốc độ con trả lời nhanh hơn ngày thường 0,5s, âm điệu hơi cao, rõ ràng có thể nghe tới tình cảm phập phồng!"

Lý Kiêu đứng tại chỗ cương cứng một chút, hắn suýt nữa thì quên mẹ mình chính là giảng viên tâm lí học.

"Không có gì!"

Mẹ Vương ngay cả phim truyền hình cũng không để ý, con trai bà cư nhiên lại có một ngày biểu lộ cảm xúc, chuyện này đúng là phá lệ.

"Ừmmm~~~có chuyện đúng không?"

Lý Kiêu cầm ly nước đi vào trong phòng.

"Vâng!"

Vâng?

Vâng!

Vương Thư Mạn ngồi ngốc trên sopha, hôm nay bà bị chính con trai ruột của mình doạ cho phát ngốc rồi.

Lý Kiêu cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm.

Mở ra vòi sen, nước từ trên tóc chảy xuống, chảy qua thiếu niên trần trụi ngực, chảy qua tinh tráng cơ bụng...

Cuối cùng theo bụng nhỏ ẩn đến nhân ngư tuyến rồi trượt xuống phía dưới.

Hắn nhắm mắt lại, một tay chống tường phòng tắm, một tay khác luồn xuống phía dưới, cầm lấy côn ŧᏂịŧ còn chưa hoàn toàn cương cứng.

Từ lúc An Kiều ngồi gần hắn, du͙© vọиɠ liền trầm trọng tăng vọt, an ủi, mộng xuân đã không có cách nào trấn an, chỉ có thể bình tĩnh nhất thời.

Hiện tại trong đầu óc của hắn tràn đầy những suy nghĩ muốn làm nhục cô.

Cô gái nhỏ mở ra chân nhỏ, dưới làm váy trống không, ngắn đến nỗi không che nổi mông. Huyệt khẩu phấn nộn chỉ có một cái tế phùng, giống như nụ hoa e thẹn nhắm chặt.

Áo sơ mi trên người bị cởi bỏ, áσ ɭóŧ cũng không mặc, hai luồng ngực trắng nõn lộ ra bên ngoài, núʍ ѵú nhỏ bị hắn hút đến đỏ bừng, còn mang theo ánh nước.

Côn ŧᏂịŧ trong tay đã gắng gượng nóng bỏng, thẳng tắp nhếch lên, dữ tợn đáng sợ.

Đôi tay thon dài của thiếu niên thường ngày cầm bút viết chữ, hiện tại lại nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình thong thả loát động.

Trên gương mặt thanh tuấn tràn đầy du͙© vọиɠ, hoà vào dòng nước xôn xao là hỗn loạn trầm trọng thở dốc, da^ʍ mĩ nhưng câu nhân.

Hình ảnh của cô trong đầu ngày càmg rõ ràng.

Cô ngoan ngoãn quỳ ở trên giường, nhếch lên mông vểnh, khoé mắt đọng nước mắt, cố nén ngượng ngùng mà dùng ngón tay của mình tách ra huyệt khẩu, lộ ra huyệt thịt mấp máy phấn nộn bên trong.

Tiếng thở dốc càng ngày càng trầm, tràn đầy phòng tắm, át cả tiếng nước.

Động tác trên tay của Lý Kiêu cũng càng lúc càng nhanh, côn ŧᏂịŧ thô tráng bị ngón tay loát động đến giận trướng, mã mắt tràn ra chất nhầy, qυყ đầυ càng thêm đỏ bừng.

L*иg ngực kịch liệt phập phồng, hầu kết lăn lộn, vì dùng sức mà khớp xương bàn tay chống trên tường của hắn trở lên trắng bệch, vuốt ve thô lỗ lại kịch liệt, giống như làm như vậy có thể giải toả được du͙© vọиɠ.

Đôi chân thon dài trắng nõn quấn lên eo hắn, kiều giọng rêи ɾỉ, vừa đơn thuần lại vừa dâʍ đãиɠ.

Hắn cắn chặt răng, hơi thở thô nặng.

Eo tê dần, kɧoáı ©ảʍ ngập từ đầu đến chân, tinh quan thất thủ, mã mắt đại trương, phun ra nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Kɧoáı ©ảʍ qua đi.

Bụng nhỏ căng chặt được thả lỏng, hô hấp dần dần được bình phục.

Trên ngón tay lây dính một chút bạch trọc, Lý Kiêu rũ tay, tuỳ ý để dòng nước gột rửa.

Tắt đi vòi sen, lau sạch nước trên mặt, kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, hắn lại khôi phục vê lãnh đạm thường ngày.

Thay xong quần áo, Lý Kiêu mới cầm túi giấy kia ra.

Tổng cộng có 10 viên.

Mỗi một viên đều không giống nhau, nhưng không cần nghĩ cũng biết nó sẽ ngọt giống như cô.

Hắn mở ra ngăn kéo đầu tiên đem túi giấy bỏ vào, trong đó còn để một bức ảnh, một bức ảnh chụp chung.

Trên ảnh chụp có ghi một dòng chữ: "Cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh toàn thành phố năm 2017".

Đây là lần đầu tiên hắn gặp An Kiều, vào năm trước, ở cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh.

Đại diện Nhất Trung chỉ có hai người, cô lên sân khấu diễn thuyết trước hắn.

An Kiều - hắn biết cái tên này.

Chính là người lúc nào cũng xếp hạng trước hắn, vĩnh viễn cao hơn vài điểm so với hắn.

Nhưng hắn chưa hề nghĩ tới, nữ sinh này sẽ xinh đẹp như vậy!

Dựa vào ưu thế về chiều cao, hắn có thể nhìn rõ rành đỉnh đầu, vành tai trắng nõn, eo nhỏ thanh mảnh, còn có chân dài trắng nõn dưới làn váy của cô.

Đó là lần đầu tiên thấy cô, cũng là lần đầu tiên trừ bỏ "chào cờ" bình thường, hắn phát hiện mình cương cứng.

Người từ trước đến nay đều trầm ổn như Lý Kiêu cũng phát ngốc, ở trong hoàn cảnh như này, đối với một nữ sinh mới gặp lần đầu...

Xấu hổ lại vô thố.

Lúc này hắn mới chân chính cảm nhận được câu nói kia:

"Ai nói nhất kiến chung tình không liên quan tới diện mạo?"

Cũng từ lúc ấy bắt đầu, hắn có bí mật của riêng mình, thích một người mà không ai biết!