Chương 1: Biểu hiện giả dối 🌵

Editor + beta: Sel

Giờ ra chơi, bên ngoài hành lang là một mảnh ồn ào.

An Kiều ngồi trong góc cũng bị phiền đến đau đầu, vốn dĩ còn đang phải giải một cái đề vô cùng khó, trên mặt giấy nháp là lung tung hỗn loạn, bị âm thanh huyên náo ngoài hành lang ảnh hưởng khiến tâm tình của cô thật không xong.

Bực bội không chịu được, lúc này còn có một nam sinh cầm sách luyện tập đến hỏi cô cách giải.

An Kiều thật sự không muốn nói, chỉ muốn hét lên rằng: Cmn cậu đi học không mang não hay sao? Động não một chút thì sẽ chết à?

Nhưng cô phải giữ gìn hình tượng thật tốt.

Trên mặt mang theo mỉm cười ôn hòa nói với nam sinh:

"Đề này mình cũng không biết làm, lão sư giảng nhanh quá mình không đuổi kịp!"

Cô thật sự rất ghét giảng bài cho đám người ngu ngốc này, đi học thất thần lãng phí thời gian của mình lại còn muốn liên lụy người khác, đúng là phiền muốn chết.

Đem nam sinh đuổi đi, An Kiều nhìn ra ngoài cửa hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng mặc niệm: Mình là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ không thể tức giận, mình thích học tập, thích giúp đỡ bạn bè.

Thành công làm chính mình bình tĩnh lại tiếp tục làm bài, dư quang đảo qua, tầm mắt liền dừng lại, vô pháp nhúc nhích.

Lý Kiêu đi qua cửa lớp của cô.

An Kiều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn.

Liếc mắt một cái, mọi người xung quanh liền trở thành phông nền của hắn.

Hiện tại cô vô cùng muốn chạy ra ngoài, nhưng là không được, hình tượng của cô không thể sụp đổ.

Nhìn Lý Kiêu đi qua xong, An Kiều lại ngồi thẳng người, Phương Văn Kỳ liền ở phía sau gọi cô:

"An Kiều, đỡ này."

An Kiều quay đầu, chuẩn xác đỡ được hộp sữa chua Phương Văn Kỳ ném tới.

"Có chuyện gì mà cao hứng thế? Ngay cả mắt cũng sáng lên kìa!"

Phương Văn Kỳ ngậm ống hút, thuận tay kéo một cái ghế dựa, tự nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh An Kiều.

An Kiều cúi đầu xé ống hút: "Đại bảo bối của mình vừa đi qua."

Phương Văn Kỳ cùng An Kiều là từ bé lớn lên với nhau, quá hiểu biết cô. Mặt ngoài là nữ sinh ngoan ngoãn ôn nhu lại xinh đẹp, thật ra bên trong chính là tính cách khó chiều đại tiểu thư.

Mỗi ngày đều diễn kịch.

Kỹ thuật diễn ném xa các tiểu hoa đán 100 con phố, con bé này quá biết diễn xuất.

Phương Văn Kỳ đả kích: "Lý Kiêu biết cậu là ai sao? Không biết ngượng mồm còn gọi đại bảo bối? Hahaha!"

An Kiều trợn mắt, đang muốn cãi lại thì Từ Dật gọi cô:

"An Kiều, chủ nhiệm lớp tìm cậu."

"Mình biết rồi, mình qua ngay."

An Kiều một bên trả lời một bên xoa đầu Phương Văn Kỳ:

"Ngoan nha, ba ba đi một chút sẽ về liền."

Phương Văn Kỳ một phen chụp bay móng vuốt của cô: "Mau biến đi."

An Kiều tâm tình rất tốt ra khỏi phòng học.

Chủ nhiệm lớp gọi cô hơn phân nửa là chuyện thành tích của đợt kiểm tra vừa rồi.

Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, thành tích rất cao, người lại nhiều, chất lượng kiểm tra lần này chính là liên quan đến việc hai ban Văn - Lí chia lại lớp.

Nhưng An Kiều hoàn toàn không lo lắng, cô từ bé đến lớn đều là đệ nhất, phân ban lần này cô cũng không quan tâm.

Đang mải xuất thần, "phanh" một tiếng, ở ngã rẽ hành lang đυ.ng phải một người, không nghiêng không lệch, cánh tay của người nọ chuẩn xác đυ.ng vào trên ngực An Kiều.

Người đối diện cũng không dự đoán sẽ đυ.ng vào cô, hơi lui về phía sau một bước.

Thiếu nữ đang ở thời kì phát dục, ngực cũng là hai luồng phì phì, mềm mại không chịu được, đột nhiên bị người đυ.ng phải khiến An Kiều hốc mắt liền đỏ lên:

"Cậu..."

"Không có mắt sao?" mấy chữ này liền bị thiếu nữ sinh sôi nuốt xuống.

Ông trời ơi! Là Lý Kiêu!!!

Hắn mới từ trong văn phòng bước ra, trên tay còn cầm một tờ giấy.

Nhỏ vụn màu đen tóc mái mềm mại đáp ở trên trán, mang theo một cái kính không độ, đuôi mắt hẹp dài thượng chọn, cực kì câu nhân.

Thiếu niên tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, hơi mím môi, phun ra một câu:

"Thực xin lỗi!"

An Kiều phản ứng rất nhanh, bắt đầu nhập vai Ảnh Hậu, đôi mắt ửng đỏ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh lại kiên cường không rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương:

"Ân...không sao..."

Thiếu niên nhanh chóng bước qua cô, An Kiều nhìn hắn bước vào nhất ban liền híp híp mắt, nghĩ tới vừa rồi vòng qua cô lỗ tai của cậu đỏ ửng.

Mắt một mí cũng thật đẹp trai, lớn lên đúng là hợp khẩu vị của cô.

Tới cửa văn phòng, nước mắt đã nhanh chóng được thu hồi, biểu tình tự nhiên:

"Báo cáo!"

"Vào đi." chủ nhiệm lớp Tịch Quốc Khánh cười tủm tỉm: "An Kiều lần này lại đứng nhất, cố gắng phát huy nhé!"

An Kiều cảm thấy việc này thật sự rất bình thường, trình độ của cô mà không đứng nhất mới là chuyện kì quái. Nhưng cô vẫn khiêm tốn một chút, cầm lấy phiếu điểm liền xin phép ra ngoài.

Từ văn phòng đi ra, cô thở dài, nhìn đến vị trí đứng đầu chính là tên của mình cười cười.

Trở lại phòng học, Phương Văn Kỳ đang ghé vào trên bàn ngủ gà ngủ gật.

An Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua phiếu điểm, tên của Lý Kiêu luôn gắt gao theo sau cô, tổng thành tích cũng chỉ kém cô hai điểm, bỏ xa người đứng vị trí thứ ba hơn ba mươi điểm.

Phương Văn Kỳ lắc lư chống tay vào cằm hỏi cô:

"Lại đứng đầu?"

An Kiểu gật gật đầu, đem phiếu điểm cho cô nàng xem. Phương Văn Kỳ thấy tên của Lý Kiêu đứng sau, chỉ kém hai điểm liền nhỏ giọng nói:

"Hai người các cậu đúng là phu xướng phụ tùy."

An Kiều cảm thấy cô nàng nói rất đúng, vô cùng tán đồng mà cười cười.

Cô cười ngọt đến tâm cũng mềm, Phương Văn Kỳ chỉ cảm thấy cả người nổi một tầng da gà.

Các nam sinh đều không nhịn được nhìn cô cười mà đỏ mặt.

Phương Văn Kỳ nhìn cô xinh đẹp tinh xảo, thở dài: "Yêu tinh."

An Kiều đem phiếu điểm đưa cho Từ Dật, để hắn dán bảng đen trong phòng học, lại chuẩn bị lên tầng ba lấy bài thi.

"Mình đi lấy đề hóa đây."

Phương Văn Kỳ ghé vào trên bàn ghét bỏ nói: "Đừng có mà đi mua đường, lần nào cũng phải đi vòng qua nhất ban."

Tiểu tâm tư của An Kiều bị cô nàng nói trắng ra, sợ bị người khác nghe thấy, ở dưới bàn chọc chọc vào eo của Phương Văn Kỳ, thừa dịp cô nàng còn chưa kịp phản ứng mà chạy nhanh ra ngoài.

Trước khi đến văn phòng, An Kiều vào WC trước, ở trong buồng vệ sinh cởi bỏ áo đồng phục.

Thiếu nữ ngực đang ở thời kì phát dục, bị đυ.ng mạnh như vậy đương nhiên không chịu nổi.

An Kiều cởi nút thắt của áσ ɭóŧ màu hồng nhạt, lộ ra hai luồng trắng nõn no đủ, tiểu anh đào trước nay chưa từng bị người chạm qua đáng thương hề hề sưng đỏ lên.

An Kiểu vươn tay đem núʍ ѵú nhỏ chậm rãi đè xuống.

Khác với bị bọt biển cọ xát, thời điểm ngón tay chạm vào liền có một cỗ tê tê dại dại chạy dọc toàn thân.

Nếu là ngón tay của Lý Kiêu...thì sẽ như thế nào?

Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến chân cô mềm nhũn, trong mắt nổi lên ánh nước, qυầи ɭóŧ cũng có chút ướŧ áŧ khiến người xấu hổ.

Chờ An Kiều rửa tay xong, ngẩng đầu nhìn vào trong gương, thiếu nữ mặt mày xuân tình, thủy quang doanh doanh.

Gương mặt nhỏ hồng hồng, môi xinh đỏ bừng, đã bắt đầu hiện ra mị thái.

A a a a!!! Nội tâm của An Kiều muốn hỏng mất, bộ dạng này vừa nhìn là biết phát xuân có được hay không?

Cô dùng sức tạt nước lạnh vào mặt, chờ đến khi tia đỏ ửng trên mặt lui đi mới ra khỏi WC.

Từ WC đi tới cửa nhất ban, An Kiều cẩn thận nhìn nhìn, từ cửa có thể nhìn thấy hắn ngồi ở bàn cuối cùng, đang chăm chú viết bài.

Tóc mái hơi rũ xuống, ngón tay vừa trắng vừa dài nhưng một chút đều không nữ tính, đoan đoan chính chính cầm bút, mắt kính đặt tại cái mũi cao thẳng cùng sườn mặt mát lạnh.

Đường cong cằm của hắn vừa sạch sẽ lại nhanh nhẹn.

Thật sự muốn liếʍ một cái.

An Kiều thả chậm bước chân, đem tóc dài chỉnh lại, lại đem một bên đầu tóc Lý Kiêu có thể nhìn thấy vuốt ra sau tai, lộ ra cần cổ trắng nõn mềm mại của thiếu nữ.

Cô bình ổn hô hấp, lúc này mới chậm rãi đi qua cửa của nhất ban.

Sải ra bước chân, đoan đoan chính chính, mắt nhìn thẳng mà đi qua.

Váy đồng phục không dài tới đầu gối, ôn nhu phấp phới lộ ra đôi chân thiếu nữ tinh tế thon dài.

Có trời mới biết trái tim của cô sắp nhảy ra ngoài: Lý Kiêu nhanh nhanh nhìn mình đi.

Sau khi dùng dáng vẻ vô cùng hoàn mĩ đi qua, An Kiều vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của mình, tâm tình nhộn nhạo đi xuống lầu.

Nếu cô ở cửa nhất ban quay đầu lại, liền sẽ nhìn thấy khi cô đi qua, người vẫn luôn cúi đầu viết bài Lý Kiêu giống như nghe được lời khẩn cầu của cô mà ngẩng đầu lên.

Nhìn qua gương mặt đỏ ửng, cổ thon dài, chân trắng nõn của cô không chớp mắt.

Bút trong tay hắn vô ý ở trên bài thi vẽ ra một vết thật dài.

Thấu kính phản xạ ánh sáng làm người ta không rõ thần sắc của hắn, sau kính là đôi mắt vừa đen nhánh vừa thâm thúy.

Mỗi một bước đi của cô, đều giống như đi ở trong lòng của hắn.

#

Sel: đáng lẽ theo lịch đúng thì thứ hai mới có chương cơ ^^ nhưng mình rảnh lắm với cả edit cũng nhanh, nên mọi người không cần lo lắng cho mình vì đào nhiều hố mà ảnh hưởng chuyện học hay sức khỏe đâu. Chỉ có mình lười edit thôi chứ mình không có mệt đâu ạ 😂 dù sao cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm nha ❤