Chương 66: Chân tướng (1)

A Diệc…

Đau quá…

Người cuối cùng cô lựa chọn lại là tên đàn ông A Diệc này!

Lâm Mặc Bạch trơ mắt nhìn Nguyễn Tình xụi lơ trước người Nguyễn Vân Diệc, mặc dù khi nãy đã giải thích rõ thân phận của người đàn ông này, cậu ta là em trai của Nguyễn Tình, nhưng loại thất bại và đau đớn này vẫn như cũ ở xé rách trái tim anh.

Trong một khắc, Lâm Mặc Bạch dường như mất đi toàn thế giới, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn còn run rẩy.

“Bà mẹ nó! Bà chị ngu ngốc, đừng làm em sợ!”

Nguyễn Vân Diệc cũng hoảng loạn, thậm chí bắt đầu văng tục, may mà không rơi vào tình trạng giống Lâm Mặc Bạch, hơn nữa cậu vẫn phải duy trì sự bình tĩnh của một bác sĩ.

Cậu kiểm tra tình huống tổng quát của Nguyễn Tình trước, tạm thời không quá nghiêm trọng, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi quát Lâm Mặc Bạch, “Anh còn thất thần làm gì, còn không mau đi lái xe, đưa chị ấy đi bệnh viện!”

Tiếng hô vang dội làm màng nhĩ của Lâm Mặc Bạch chấn động, đồng thời giúp anh lấy lại bình tĩnh.

Mặc kệ là quá khứ hay tương lai, những khúc mắt cùng người đàn ông này đều không quan trọng bằng Nguyễn Tình.

Qua hồi hoảng loạn ban đầu, ngay sau đó tất cả đều ổn định và trật tự, Lâm Mặc Bạch phối hợp với Nguyễn Vân Diệc, giống như nước chảy mây trôi, tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lâm Mặc Bạch phụ trách mở cửa ấn thang máy dẫn đường, Nguyễn Vân Diệc phụ trách ôm Nguyễn Tình.

Trong thang máy, trong lòng hai người nóng như lửa đốt nhìn con số không ngừng di chuyển, Nguyễn Vân Diệc ném chìa khóa xe cho Lâm Mặc Bạch.

Cậu nói, “Xe của tôi dừng ở bên ngoài, nhanh hơn xuống hầm đậu xe.”

Lâm Mặc Bạch tiếp được, lúc này cũng không tranh giành cái mặt mũi đàn ông.

Thang máy vừa đến tầng một, hai bóng người cùng xông ra ngoài, Lâm Mặc Bạch ngồi trên ghế điều khiển khởi động động cơ, Nguyễn Vân Diệc bế Nguyễn Tình nằm thẳng đặt ở ghế sau, lấy ra thiết bị cấp cứu, cho Nguyễn Tình thở oxy trước.

Bên này Lâm Mặc Bạch khống chế được tay lái, nhanh như chớp xông ra ngoài; bên kia ở ghế sau Nguyễn Vân Diệc nói cho anh tên bệnh viện, nhanh chóng lấy di động gọi điện.

Lâm Mặc Bạch lái xe tốc độ cao suốt toàn bộ quãng đường, nhưng vẫn chú ý hai người ở ghế sau, đuôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Tình, ngón tay dùng sức siết chặt tay lái, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, dường như anh muốn dùng sức bóp nát đồ vật trong tay.

“Chị ấy đột nhiên ngất đi, dấu hiệu sinh tồn vẫn bình thường, nhưng không tỉnh lại… Tuần trước là thời gian tái khám… Vâng, vâng, đúng vậy, 6 năm trước chị ấy có phẫu thuật một lần… Có xuất hiện tình trạng đau đầu, ấn theo cách chị ấy nói thì không nghiêm trọng lắm, ngẫu nhiên xuất hiện… Giáo sư Trần, phiền ngài rồi…”

Nguyễn Vân Diệc kiêu ngạo lại dùng ngữ khí khiêm tốn và tôn kính nói với người trong điện thoại, cho nên có vẻ càng thêm nghiêm trọng.

Cùng lúc đó.

6 năm trước… Phẫu thuật… Những từ như thế này lần đầu tiên rơi vào tai Lâm Mặc Bạch, anh đã dần dần bình tĩnh lại, khôi phục lý trí, trong lòng cũng hiểu đại khái.

Bao gồm cả những lời Nguyễn Tình muốn giải thích lúc anh đang tức giận không muốn nghe.

Anh cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao gần đây Nguyễn Tình thích dựa vào ngực, dùng giọng nhỏ nhẹ, ngữ điệu mềm mại nói “A Bạch, em đau quá…”

Thì ra giấu ở trong đó, là đau đớn hàng thật giá thật 6 năm trước của cô.

Mà lúc ấy, anh vẫn hồn nhiên không biết, không ở bên cạnh cô, còn dành 6 năm để oán hận!

Chiếc xe màu trắng, nhanh như chớp lao qua.

Bên ngoài phòng bệnh, Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Vân Diệc mỗi người đứng một bên, sắc mặt hai người không được tốt lắm, thậm chí quanh thân còn tràn ngập không khí giương cung bạt kiếm, nhưng cả hai người lại không cùng hẹn nhìn về phía cửa phòng bệnh đóng chặt.

Một giờ trước, bọn họ tới bệnh viện, Nguyễn Tình bị đặt trên giường bệnh, đẩy đi làm đủ loại kiểm tra.

Nửa giờ trước, Nguyễn Tình nhanh chóng bị đẩy vào phòng bệnh, đồng hành còn có mấy cái bác sĩ y tá.

Nguyễn Vân Diệc muốn đi theo vào, vì cậu cũng là bác sĩ, nhưng lại bị giáo sư Trần ngăn cản, cảnh cáo cậu đừng ở thời điểm này gây phiền, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa, ngăn tất cả ở bên ngoài.

Thời gian, mỗi một giây trôi qua gian nan bằng một năm, đồng hồ quả lắc tích tắc bên tai.

“Vì sao cô ấy phải phẫu thuật?” Giọng nói của Lâm Mặc Bạch đột nhiên vang lên, giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng cũng không giữ được sự căng thẳng, nặng nề, mắt đen vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng vấn đề lại ném cho Nguyễn Vân Diệc.

Nguyễn Vân Diệc giống như cậu nói, 6 năm trước không thích Lâm Mặc Bạch, 6 năm sau vẫn không thích, nhưng mà trận hỗn loạn hôm nay, Nguyễn Tình đột nhiên ngất xỉu, cậu có lẽ cũng muốn nhận một phần trách nhiệm.

Nguyễn Vân Diệc hít sâu một hơi, từ từ kể ra chuyện quá khứ, “Ngay từ khi còn nhỏ, trong bộ não của chị ấy đã có một khối u.”

Nguyễn Tình kiểm tra có u lúc cô 6 tuổi, cô ở nhà trẻ đột nhiên té xỉu, sau khi đưa tới bệnh viện, làm một loạt kiểm tra kín đáo.

“U ở bên trong thần kinh não bộ, vị trí đặc thù, độ nguy hiểm khi phẫu thuật rất cao, hơn nữa lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, bác sĩ không kiến nghị tiến hành phẫu thuật…”

Từ đó về sau, Nguyễn Vân Diệc nhiều thêm một người chị gái yếu ớt, ba mẹ luôn ân cần dạy bảo cậu, nhất định phải bảo vệ tốt chị gái, đừng để cô chịu một chút thương tổn nào.

Từ đó về sau, người em trai như cậu càng giống anh trai hơn.

“Cái bà chị ngu ngốc thật là một người may mắn, bác sĩ cũng nói như vậy. Bởi vì khối u trong não ngừng sinh trưởng mười mấy năm, vẫn luôn duy trì kích thước lúc đầu, nên mới không chèn ép các dây thần kinh khác.”

Có lẽ đây là một quả bom không hẹn giờ, nhưng là chỉ cần thời gian không tới, Nguyễn Tình có thể sinh hoạt khỏe mạnh giống như người bình thường.

Nhưng một phần may mắn này, vào năm Nguyễn Tình học năm ba đột nhiên biến mất…

“Lúc chị ấy năm ba, kết quả kiểm tra đo lường khối u đột nhiên biến lớn, lúc đầu đè ép dây thần kinh, sẽ sinh ra tình huống tứ chi không cân bằng, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, lúc nào khối u cũng có thể cấp tính, cái chết cận kề.”

Lâm Mặc Bạch nghe đến đó, đột nhiên ngẩn ra, ký ức trong đầu anh nhảy lên.

“Ha ha ha ha, đồ ngốc Nguyễn Tình kia lại ngã, mỗi lần chạy 800m, cô ấy nhất định sẽ té ngã. Tớ đợi lâu như vậy, chính là vì xem một màn này…”

Lời nói Tần Phong đã từng vui đùa, không nghĩ tới ở sau lưng lại cất giấu một bí mật động trời như vậy.

Nguyễn Tình lúc nào cũng có tử thần đi theo bên người, cái chết nguy hiểm bao trùm, người bình thường dưới tình huống như vậy nhất định như mây mù che phủ, hậm hực thành tật, nhưng mà Nguyễn Tình trong trí nhớ của Lâm Mặc Bạch, vĩnh viễn luôn mang theo nụ cười tươi, mang theo ánh sáng mặt trời ấm áp xán lạn.

Sao cô có thể thừa nhận tất cả việc này…

Đôi tay Lâm Mặc Bạch nắm chặt, chỉ cần tưởng tượng thôi, anh cũng cảm thấy khó thở.

——

Tác giả:

Cái điềm báo này cất giữ quá lâu, cuối cùng cũng được nói ra.