Chương 5

Khung cảnh lần đầu gặp nhau vẫn còn rõ ràng trước mắt, cô đỡ trán, nghe anh mở miệng nói với đầu bên kia điện thoại bằng giọng không cảm xúc: “Hợp đồng thu mua viết thành như vậy, không muốn đi làm thì đừng miễn cưỡng.”

“…”

Hung dữ quá đi.

Nghe anh nói không chút lưu tình, chỉ thẳng ra vấn đề, Lộ Chi yên lặng dịch sang phía cửa bên phải.

Cuộc điện thoại chỉ kéo dài hơn ba phút, chỉ trong khoảng thời gian ngăn ngủi mà Phó Ngôn Thương nghiêng đầu sang nhìn đã thấy vợ mới cưới của mình dịch sang bên kia năm lần.

Lộ Chi không khỏi nghĩ, vừa rồi cô đối xử với anh như vậy, anh sẽ không ghi thù đó chứ? Đúng thật là cô chẳng trông cậy gì vào việc đối tượng liên hôn sẽ yêu mình, nhưng không có nghĩa là cô muốn ngày nào ở trong nhà cũng phải đối mặt với mối quan hệ bất hoà cực đoan…

“Lộ Chi.” Lúc này anh đột nhiên lên tiếng.

Cô chợt có cảm giác như học sinh làm việc riêng trong giờ bị giáo viên bắt được, chợt ngồi thẳng dậy, nhìn về phía anh: “A, sao vậy?”

"Trước kia…"

Cô lập tức trả lời: “Tôi không nhìn thấy! Đừng lo! Tôi chỉ nhìn thấy đến eo thôi, đoạn phía dưới bị anh dùng khăn tắm quấn lại rồi nên tôi không nhìn thấy, đương nhiên là tôi cũng không thực sự muốn xem..."

Phó Ngôn Thương trầm mặc hai giây: “Tôi không nói chuyện đó.”

"..."

“À.” Cô nói: “Vậy anh nói gì?”

“Sáu tháng qua chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng tôi hy vọng em vẫn có thể hợp tác với tôi.” Anh nói: “Có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”

Giả vờ mặn nồng thắm thiết đúng không?

Cô đã chuẩn bị cho việc này từ lâu rồi.

"Không sao đâu." cô hắng giọng, nghĩ đến gian hàng trò chơi của mình: "Nhưng nếu hôm nay suôn sẻ, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Coi như chúng ta trao đổi nhé?"

Anh cong ngón tay lại, đặt lên cuốn sổ thu mua, ừ một tiếng.

Màn đêm buông xuống, vài tia sáng vỡ vụn từ những ngọn đèn ven đường chiếu vào, bóng đầu anh đổ xuống người cô, lại không nắm bắt được.

Lúc này Lộ Chi mới nhận ra giọng nói của anh rất dễ nghe.

Trước đây cô không hề nhạy cảm với khía cạnh này, nhưng chỉ gần đây, sau khi thuê giáo viên l*иg tiếng cho năm nam chính mới chú ý đến, chất giọng của anh mang đậm chất Tô Châu tiêu chuẩn, có lẽ chính kinh nghiệm du học ở Mỹ đã rèn cho anh phong thái ung dung điềm tĩnh khi nói chuyện, nói chậm rãi nhưng vẫn đủ uy hϊếp, cảm giác khống chế mạnh mẽ, có lẽ còn hơi... Gợi cảm?

Theo như cách nói của Lý Tư Di thì đại khái là rất thích hợp để thở.

Không đúng, hiểu sai rồi… Tất cả là do Lý Tư Di, ngày nào cũng nói linh tinh.

Lộ Chi chột dạ ho khan một tiếng, ngồi thẳng dậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng nửa giờ sau, xe chạy vào hồ nước ba mặt được bao bọc bởi núi non.

Nhà tổ của nhà họ Phó toạ lạc ở đây, xây dựng bên hồ nước quý hiếm đã tồn tại mấy ngàn năm, giống như một thế ngoại đào nguyên giữa lòng thành phố. Nơi bọn họ ở còn được coi là đoạn đường tốt nhất ở vịnh Chẩm Nguyệt, đón gió hướng hồ, tích tụ hàng trăm năm dưới thời nhà Minh và nhà Thanh, nơi đây còn từng là cố đô của một triều đại nào đó.

Nhà tổ chia làm hai, vòng qua cây Bồ đề cao tới tận trời, một nửa là cho ông cụ sinh sống, nửa còn lại cho các con cháu khác ở.

Cô từng đến một lần, nhưng lần đó ông cụ không có ở đó, cô chỉ nhìn thấy giấy Tuyên Thành và bút lông bày biện trong phòng sách, cùng một ít đồ sứ trắng xanh trang nhã trong tủ sưu tập.

Có thể nhìn ra ông ấy là một trưởng bối kiên nhẫn, tao nhã, một bụng chữ nghĩa.

Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy bên ngoài cửa kính ô tô vẫn chưa hạ xuống có vài tiếng hét toáng.

Ông cụ lửa giận ngút trời, đứng chắp tay sau lưng: "Còn không tới thì mẹ nó đừng tới nữa!"

Lộ Chi: "..."

Phó Thành: "Rốt cuộc là cả ngày bận bộn cái gì chứ? Từ lúc mười hai tuổi đã chẳng thấy rảnh rỗi nữa rồi! Rốt cuộc là ai bắt nó ôm mấy cuốn sách với sổ ghi cả ngày chứ?!"

“Tôi thiếu điều dùng nửa cái mạng này thúc giục nó kết hôn, khó khăn lắm mới dùng cái mạng này ép nó kết hôn được. Nó thì hay rồi, nhận giấy chứng nhận kết hôn được ba tháng đã chạy ra nước ngoài giám sát thị trường, tôi cần nó đi giám sát sao!”

Đúng rồi, cô kết hôn với Phó Ngôn Thương vì muốn trốn tránh gia đình, mà Phó Ngôn Thương cũng là vì ứng phó với người nhà.

Quản gia ở một bên nhìn đã quen, kiên nhẫn trấn an: "Cậu chủ đây cũng là quan tâm tới công ty thôi, người ngoài làm sao quản lý tốt như cậu ấy được? Chức trách thôi mà, ông đừng tức giận."

"Chức trách? Chức trách của nó bây giờ là bồi dưỡng tình cảm với vợ nó, lo cho gia đình nó tốt đẹp thôi! Dung Thịnh có gia tộc quản lý, dù cho nó nằm trên giường ngủ cả ngày cũng không lụn bại được."

“Nói thì nói vậy, nhưng nếu cháu thật sự nằm ở nhà ngủ.” Phó Ngôn Thương hạ cửa sổ xuống: “Ông sẽ là người đầu tiên đập chết cháu trên giường.”



Ông cụ đã nhìn thấy xe của anh từ lâu, chắp hai tay lại, hừ một tiếng: "Cháu cứ cực đoan như vậy, không phải nằm trên giường ngủ thì là làm việc hai mươi bốn giờ chân không chạm đất à?”

Phó Ngôn Thương nói: "Làm việc hai mươi bốn tiếng sẽ chết đấy. Cháu chưa đến nỗi dốc hết sức vì công ty như thế, ông yên tâm ".

"..."

Lộ Chi thấy chủ đề nói chuyện của hai người đã kết thúc, bấy giờ mới nhanh chóng mở cửa xe xuống xe, vòng một vòng đến trước mặt Phó Thành.

Cô thấy ông cụ lửa giận ngút trời như vậy thì có chút sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi cất giọng chào: “Ông nội.”

Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, khuôn mặt trong veo như sương, tóc được vén lên gọn gàng, chỉ để lại vài sợi tóc mai, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.

Phó Thành lập tức nổi da gà, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên, kinh ngạc nói: "Ây da, Tiểu Chi cũng tới à? Lần trước không gặp được cháu ông hối hận muốn chết. Mau tới đây nào, ông nội đã đặc biệt chuẩn bị bánh hoa quế cho cháu rồi. Đầu bếp Trần của chúng ta là đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất thành phố Tô này đấy, nếu cháu ăn không quen thì nhất định phải nói với ông nội đấy, biết không?”

Bậc thầy thay đổi sắc mặt, năng lực khống chế cảm xúc đỉnh cao, thay đổi mượt mà như tơ, giọng nói cũng đổi tới hoàn mỹ luôn.

Một giây trước còn như núi lửa phun trào, một giây sau đã đổi thành hoa anh đào mùa xuân phiên bản giới hạn, còn là loại có cánh hoa bay bay khắp màn hình.

Cô khϊếp sợ khó mà tưởng nổi, chỉ có thể nhìn Phó Ngôn Thương, người đàn ông không hề ngạc nhiên chút nào, ngước mắt lên ý bảo: Chuyện bình thường.