Chương 3

Phòng làm việc của cô và Lý Tư Di ở ngay cạnh cửa sổ kính sát đất, rộng rãi lại thoải mái, máy tính đặt đối diện nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể giao lưu.

Cô cung cấp nơi làm việc và tài chính cho studio, còn Lý Tư Di đóng vai trò cố vấn dự án. Thực ra studio mới được thành lập ba bốn tháng, nhưng cô đã dành cả năm tư để làm việc, dùng tiền bạc và rất nhiều thời gian của mình để thuê người hoàn thiện khung trò chơi, còn tìm không ít hoạ sĩ nổi tiếng về vẽ giao diện, cho nên vừa tốt nghiệp là có thể trực tiếp bắt tay vào làm, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng nhất quyết không để ai cưỡi lên đầu mình.

Cả ngày hôm nay, ngoại trừ bữa trưa ra thì cô đều lên mạng liên hệ với triển lãm các nơi. Thật ra cô có phương án dự phòng, nhưng phải chờ đợi mấy tháng trời, thời gian là tiền bạc, cô không muốn trì hoãn.

Hơn nữa cô cũng muốn đối đầu trực diện với Từ Tinh để xem rốt cuộc ai đúng.

Đột nhiên, Lý Tư Di thò đầu từ phía sau máy tính ra: “Chồng cậu về nước rồi!”

Lộ Chi ngẩn ra: "Hả? Ai nói thế?"

Lý Tư Di giơ điện thoại lên: “Tin tức đó, mới hôm nay thôi, vừa hạ cánh.”

Lộ Chi liếc nhìn cô ấy, vẻ mặt cũng không nghiêm túc mấy, ừm một tiếng: "Vậy chắc là không về nhà, chú Tông bọn họ cũng chưa báo cho tôi biết, có lẽ là về nhà tổ rồi."

Trong phòng làm việc có chút im lặng, chỉ có tiếng click chuột của Lộ Chi, giống như khoai tây chiên vỡ, bình tĩnh rải rác trên mặt bàn.

Lý Tư Di: “Tôi có một kế hoạch.”

Lộ Chi dừng lại, quay đầu qua, làm động tác “mời nói”.

"Triển lãm này do Dung Thịnh đứng ra tổ chức, chồng cậu là chủ tịch của Dung Thịnh. Cậu nghĩ cách xem, bảo anh ta gỡ cái logo lớn luôn đặt ở trung tâm triển lãm xuống, thay chúng ta vào."

"..."

"Đơn giản mà!" Lý Tư Di thuyết phục cô: "Tuy rằng hai người không thân thiết gì, nhưng cậu chỉ cần làm nũng chút là được rồi. Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được người đẹp làm nũng."

Lộ Chi nói: “Cậu làm khó nhau quá, tôi không làm nũng đâu.”

"Vậy không phải đơn giản hơn sao? Cậu cứ kéo anh cậu hoặc là tôi vào, nói đại một câu thôi." Lý Tư Di tự tin nói: "Thử đi."

Lộ Chi nóng lòng muốn thử một lần: "Ném logo của Dung Thịnh đi để em vào, nếu không anh trai em sẽ cho anh đi đời nhà ma luôn?"

Lý Tư Di: "..."

Lý Tư Di: “………………”

Quên đi, có thể yêu cầu gì ở cô được? Có một năm, nhà trường bất ngờ phát hiện ra một cô gái bị chụp lén trong nhà vệ sinh nữ, nghe nói bạn trai cũ của nữ sinh nào đó ác ý tung ảnh chụp lén dưới váy lên, không thấy được gì khác, chỉ thấy nữ sinh đó nhuộm tóc màu xanh lục dài ngang eo. Cả trường chỉ có mấy người nhuộm tóc xanh, mấy nữ sinh đó hoảng loạn tự khẳng định nhưng đều rơi vào thế bị động, diễn đàn đầy rẫy những cuộc cãi vã.

Kết quả là ngày hôm sau Lộ Chi xuất hiện ở trường với mái tóc xanh như mây, xinh đẹp mà rạng ngời, chiều hôm đó hầu hết nữ sinh trong trường đều nhuộm tóc và mua tóc giả, chưa đầy năm ngày, lớp học có tới một nửa là đầu xanh, là phản kháng cũng là hỗ trợ. Đương sự có thể thoát khỏi sự nhục nhã, lén cảm ơn cô rất nhiều. Cô xua tay không để trong lòng, nói chỉ là lấy cảm hứng từ là một bộ phim Mỹ thôi. Sau còn một lần tóm sạch đám nam sinh đó rồi buộc thôi học. Lịch sử gọi đó là biến cố Lộ Chi. Cô cũng vì vậy mà nổi tiếng toàn trường, trở thành tấm gương cho các thế hệ noi theo.

Sau đó màu tóc phai ra, cô lại nhuộm về màu nâu hạt dẻ yêu quý.

Lý Tư Di nhìn chằm chằm vào động tác của cô, chưa được hai phút, Lộ Chi đã xoa cổ vai đau nhức, bước đến tủ, lấy ra một chiếc váy dài cổ yếm.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bị cô cởi ra, lúc duỗi tay ra, cô trông giống như một con thiên nga trắng thanh nhã, lớp vải xuyên vào, chiếc váy màu ngọc trai lung linh dưới ánh đèn, vải váy rũ xuống phác hoạ đường cong tuyệt đẹp của cô, thêm cả khuôn mặt này, quả thực phải nói là người khởi xướng phong cách gợi cảm đáng yêu.

… Chỉ cần không mở miệng nói chuyện là được.

Lý Tư Di rất có hứng thú: “Sao đột nhiên lại thay quần áo vậy?”

"Tôi nghĩ phương pháp của cậu cũng khả thi, tôi sẽ hỏi anh ta xem có cách nào có thể cho tôi một vị trí trong triển lãm không. Hôm nay anh ta về nước nhất định là có hoạt động, tôi muốn nói chuyện với anh ta thì đương nhiên phải thay quần áo rồi."

"Được rồi, vậy cậu về chuẩn bị đi." Lý Tư Di lại phản ứng lại: "Cơ mà sao cậu lại chuẩn bị sẵn lễ phục ở đây?"

Lộ Chi: “Ồ, tôi lo một ngày nào đó trò chơi của chúng ta sẽ bất ngờ giành được giải thưởng và phải đi nhận giải. Tô chuẩn bị trước một bộ, để đến lúc đó có đồ mặc.”

"..."



Lộ Chi là một người điển hình cho tính cách muốn gì là phải làm ngay.

Ưu điểm là hiệu quả cao, tốc độ nhanh, nhược điểm là... Đôi khi quá nhanh mà không quan tâm đến hậu quả.

Cô tan làm sớm lúc bốn giờ, vì cô là sếp nên không ai có thể quản lý cô.

Chỉ là cô quên báo chú Tông đến đón mình. Lộ Chi tự mình đặt xe, lúc điền điểm đến thì do dự một chút, nhưng vẫn quyết định về nhà trước.

Về đến nhà, cô đi thẳng lên tầng 3. Phòng ngủ chính rất yên tĩnh, không giống như từng có người trở về.

Cô hít một hơi, ngựa quen đường cũ mà cởϊ áσ ngực, sau đó kéo ra móc vào đầu ngón tay.

Tay còn lại mở WeChat, gửi tin nhắn thoại cho Lý Tư Di: “Tôi vốn định trực tiếp đến nhà tổ tìm anh ta, nhưng suy nghĩ lại thì lỡ như anh ta không ở đó thì sao? Cho nên tôi quay lại trước, trang điểm cái rồi nhắn tin cho anh ta, dù sao cũng coi như là một lần chia cắt… Ừ, cũng đã nửa năm rồi, xa nhau cũng lâu.”

"Dù sao cũng phải chuẩn bị kỹ chút rồi mới gặp, có lợi cho mình sau này…"

Cô cởi giày cạnh tủ, hoàn toàn đắm chìm trong giọng nói, chỉ lo nhìn mặt đất dưới chân, bước chân trần đẩy cửa phòng tắm ra, định đi rửa tay.

Giọng nói đến đây đột nhiên im bặt.

Có người đang tắm trong phòng tắm, nước vừa tắt, vẫn chưa tới đoạn mặc quần áo.

Hơi nước bốc lên như tiên cảnh, nối tiếp nhau trào lên. Nghe thấy động tĩnh, người đứng trong sương mù quay lại, khăn lông màu trắng trong tay quàng ra sau cổ, yết hầu bị xối cho ửng đỏ, tóc đen ướt sũng bóng mượt.

Vòi nước vừa khoá chưa bao lâu vẫn đang nhỏ nước, hai giọt rơi xuống trán anh run rẩy, sau đó trượt xuống bộ ngực và cơ bụng phẳng lì săn chắc của anh, mơ hồ rơi xuống, tan thành bọt nước.

Còn cô thì vẫn đang xoay chiếc áo ngực trong tay.

Không có sự kiềm chế, hình dáng mềm mại như bông trước ngực cô hoàn toàn lộ ra, trong lúc nhất thời, cô không biết nên tắt điện thoại, che ngực lại hay tìm một tấm thủy tinh sạch sẽ đập đầu chết trước.



Ngay khi cô định quay người bỏ chạy, anh lại lên tiếng khiến cô dừng lại tại chỗ.

Sương mù tan đi, Phó Ngôn Thương mặt không đổi sắc rút khăn tắm ra, quấn quanh hông mình theo tầm mắt cô, bình tĩnh như thể người đang bị nhìn không phải là mình, lướt qua chiếc đèn chùm chưa bật, mở miệng nói:

“Tan làm sớm à?”