Trong lúc nói chuyện, con hồ ly nhỏ toàn thân tuyết trắng nằm trên giá để đồ cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, Lộ Chi nhẹ nhàng tiến lại gần, nhẹ nhàng vuốt đầu nó.
Một cảm giác rất kỳ diệu, có một chút châm chích, được anh nuôi dưỡng thơm phức, có mùi nắng.
Nếu không xuống thì cơm sẽ nguội mất, Phó Ngôn Thương bấm thang máy, nhưng cô muốn đi cầu thang, hai con hồ ly một nhanh một chậm đi theo họ, con tên Chậm Lại đi quá nhanh, gần như là phóng đi; con tên Nhanh Lên lại đi quá chậm, thong thả như chưa tỉnh ngủ vậy.
Cô nhìn đuôi cáo, hỏi anh: "Tại sao lại đặt tên như vậy?"
"Ban đầu không phải tên này." Anh nói: "Tính cách của hai con chênh lệch quá lớn, thường phải gọi con này là Chậm Lại, bảo con kia là Nhanh Lên, kết quả gọi nhiều quá, chúng cứ tưởng mình tên như vậy, gọi tên khác thì không có tác dụng".
Cô nhớ lại trước đây đã xem video, có một người chủ nuôi chó Corgi, mỗi khi vào thang máy, thang máy sẽ tự động nhận dạng là xe điện, thang máy mỗi ngày đều hét lớn: "Xe điện không được vào." Kết quả là sau vài tháng, Corgi cũng tưởng mình tên là Xe Điện.
Nghĩ đến đây, cô quay lưng cười.
Cô ân cần tương tác với con hồ ly nhỏ, còn bế con màu trắng lên đùi mình, một lúc sau, Nhanh Lên tự mình nằm trên bàn nhìn họ ăn, không giơ vuốt ra cũng không gây ồn ào.
Cô thấy lo lắng của Phó Ngôn Thương hoàn toàn không cần thiết: "Không phải rất ngoan sao?"
Giây tiếp theo, con hồ ly nhỏ giơ móng vuốt ra, hất cả một cốc nước giải khát vào người cô.
Tỉnh Trì thốt lên một tiến: "Tôi biết ngay mà." Phó Ngôn Thương đã đoán trước được, con hồ ly nhỏ vẻ mặt ngây thơ, Phó Thành hoàn toàn nắm trong lòng tay: "Mau đi, đưa Tiểu Chi đi thay quần áo".
...
Cô đứng dậy rất nhanh, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ướt một nửa, từ eo đến chân, phí mất một chiếc áo và một chiếc quần.
Cô bước vào phòng tắm trong phòng Phó Ngôn Thương, đồ đạc hoàn toàn xa lạ, nhưng mùi hương thì quen thuộc, cảm giác quen thuộc này khiến cô sửng sốt nửa giây.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, anh đưa cho cô một chiếc áo sơ mi: "Chỉ còn cái này, mặc tạm đi, về rồi thay.”
Không biết là lấy của dì hay là… Khoảnh khắc nhận lấy chiếc áo sơ mi, mùi hương quen thuộc lại ập đến, mùi nước lạnh nồng nặc, xen lẫn mùi gỗ đã được hun nóng, mùi của khu rừng sau cơn mưa.
Là quần áo của anh.
Không biết là quần áo của anh ở thời kỳ nào, mặc vào thì độ dài vừa vặn che hết bắp chân, tay áo hơi dài, cô xắn lên vài vòng, ngồi trên bồn rửa, thấm ướt khăn giấy, lau sạch nước trái cây hơi dính trên người.
Xử lý xong trên người, cô thấy bên phải áo sơ mi có một dải dây buộc, nhưng tìm mãi vẫn không biết nên buộc vào đâu, bối rối: "Ừm?" một tiếng.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói: "Sao thế?"
"Anh chưa đi à." Cô nói: "Cái áo này của anh có chỗ tôi không hiểu".
"Tôi vào nhé?"
"... Ừ."
Bên ngoài đợi vài giây, có lẽ là đang đợi cô mở khóa, nhưng cô không khóa trái, nên sau khi dừng lại một lúc, anh giơ tay thử một lần, mở cửa thành công.
Khi anh bước vào, hai con hồ ly đang hóng hớt cũng theo vào, đi tuần tra khắp phòng tắm, chạy qua chạy lại.
"Cái này.” Cô nhấc dải ruy băng đó lên: "Buộc ở đâu?"
Anh liếc nhìn, cúi người xuống tủ bên cạnh, không biết đang tìm gì: "Trang trí, không có tác dụng gì".
Rất nhanh, máy sấy tóc đã được anh đặt trên mặt bàn, cô nhìn vào gương, thấy đuôi tóc mình ướt một nửa.
Không giống như bị nước giải khát đổ vào, có lẽ là lúc nãy cô lau vô tình làm ướt.
Lộ Chi giơ tay vắt dây buộc ra sau: "Có thể thắt thành thắt lưng được không, để trông gầy hơn một chút".
Cô vừa xoay người, vạt áo lại thấm vào vũng nước trên mặt bàn, Phó Ngôn Thương giơ tay, ra hiệu cho cô xuống: "Để tôi thắt cho em".
Cô vừa nhảy xuống khỏi mặt bàn, cả người đã bị anh lật úp mặt vào tường, lòng bàn tay áp chặt vào mặt gạch lạnh lẽo, eo đột nhiên siết chặt, hơi thở của anh phả vào gáy, lan tỏa một lớp hơi ấm mỏng manh.
...
Thật là một tư thế kỳ lạ...
Cô cố gắng đấu tranh với thứ rác rưởi: "có vẻ như bị cưỡиɠ ɧϊếp" trong đầu, một bên cố gắng kiềm chế không để cơ thể mình run rẩy, anh thắt đến một nửa, giơ tay bật nút thông gió bên cạnh.
Chiếc máy trên đầu gần như lập tức bắt đầu hoạt động, cô phản ứng dữ dội: "Có ý gì?"
"Tai em đỏ lên rồi mà?"
"..."
Cô vội vàng nói: "Tôi không nóng đâu."
Lại bị xoay một vòng đối diện anh, cô sắp sụp đổ rồi, sao mỗi lần đổi tư thế anh không báo trước vậy? Có thể cho cô chuẩn bị tâm lý chút được không? Phó Ngôn Thương lùi lại hai bước kiểm tra hiệu quả, kéo lại dây lưng, trông thật đàng hoàng, như chỉ đang tán gẫu với cô gϊếŧ thời gian: "Vậy là gì?"
Cô không tiếp lời, tìm việc khác làm để không quá ngượng ngùng, gấp quần áo lại, tìm thấy lọ xịt hôm qua mua trong túi quần.
Không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ đến, miệng lại đắng.
Cô quay đi, xịt hai phát vào miệng.
Chạm đầu lưỡi, vị ngọt của nho thấm vào vị giác.
Tiếng quạt gió bên tai ngừng lại, Phó Ngôn Thương nhìn sang, hỏi: "Em xịt cái này làm gì?"
Cô vừa mở miệng, eo sau bị đẩy một cái, không biết con hồ ly nào cố luồn vào, cô bị ép nghiêng người về phía trước, đôi chân trần chạm vào đùi anh đang chắn trước mặt, vải quần âu mịn nhưng hơi cứng, nhưng Lộ Chi giờ không nghĩ theo hướng đó, nhắc tới cái này cô lại tức.
Cô còn có thể vì cái gì mà xịt? Anh không thể không nấu món khổ qua đó sao?
Cô ngẩng đầu lên, mặc dù mặt hai người đã rất gần, nhưng cô vẫn can đảm hỏi lại: "Anh nói xem?"
Vừa dứt lời, một con hồ ly nữa lại luồn ra sau, không biết đang chơi trò gì, cô bị ép nghiêng người lần nữa, hơi thở quấn quýt trong chốc lát, mùi gỗ quen thuộc tăng mạnh.
Quạt trần kêu ù ù, nhưng cô bắt đầu cảm thấy khó thở.
Cô cố gắng tránh ra sau, nhưng sợ đè lên hai đứa nhỏ, nên chỉ có thể lùi một chút, lại bị chúng đẩy tới, Phó Ngôn Thương chỉ nhìn xuống cô, cũng chẳng hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.
Bị nhìn chằm chằm khiến cô rất khó chịu, muốn bảo anh lùi lại một chút, vừa mở miệng, một thứ gì đó ấm áp chạm lên.
Nụ hôn đột ngột này, cô không đề phòng, bị cảm giác bất ngờ khiến mở to mắt ra.
Khi anh hôn sâu áp xuống, hai con hồ ly sau lưng đẩy về phía trước, cô mất thăng bằng chỉ có thể vòng tay qua cổ anh, tay kia lại bị dẫn đến vòng qua eo anh. Đèn quá sáng, nhưng cô không thể tự điều chỉnh góc độ, quay mặt sang muốn tắt công tắc, giây tiếp theo bị ai đó nắm quay lại, muốn trốn thoát nụ hôn lại bị khống chế.
Đèn và quạt đồng loạt tắt. Trong căn phòng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng khách, cùng với một số âm thanh ái muội như có như không. Có đầu ngón tay trượt lên, lần theo cổ nhẹ nhàng gõ lên cằm cô ám chỉ.
“Há miệng”