Chương 17

Đây là lần đầu tiên cô bước vào công ty của anh.

Tòa nhà Dung Thịnh đã trải qua một lần chuyển đổi vào ba năm trước, hiện tại tòa nhà sử dụng các thiết bị thông minh tiên tiến nhất, nhận diện khuôn mặt để chấm công, thang máy hẹn giờ, 17 thang máy có thể kiểm soát lưu lượng người một cách chính xác vào giờ cao điểm sáng và tối. Nghe nói bản phác thảo kiến trúc bên ngoài là do Phó Ngôn Thương ở nước ngoài đích thân tham gia phác họa, toàn bộ tòa nhà như một chiếc thang mây lên trời, chỗ nào cũng đều thể hiện rõ năng lực và tham vọng của Dung Thịnh.

Cô ra vào rất kín đáo, thư ký của Phó Ngôn Thương đích thân ra đón, cũng báo rằng cô chỉ cần đợi một lát, cuộc họp của anh sắp kết thúc

Cô gật đầu đồng ý, dù sao về nhà cũng chỉ chơi một số trò chơi của đối thủ cạnh tranh, ở đâu chơi cũng vậy.

Lý Tư Di lái xe về trước, Lộ Chi được dẫn vào phòng chủ tịch, văn phòng của anh giống như cô tưởng tượng, nhưng bất ngờ là không lạnh lẽo chút nào, dường như anh rất thích trồng cây xanh, ở góc nào cũng đặt những cây cọ cảnh tươi tốt, một bức tường toàn bộ là chậu thủy tinh, đâu đó trong màu xanh lá vẫn có thể nhìn thấy một vài đóa hoa nhân tạo.

Dọc theo mép kính trong suốt còn có hơi nước bốc lên từ nhà kính.

"Cô là thư ký duy nhất của anh ấy à?" Lộ Chi tò mò nhìn vào phòng thư ký: "Anh ấy không có thư ký xinh đẹp nào à?"

Hà Chiếu vội vàng nói: "Không có! Xin cô đừng suy nghĩ nhiều!"

"Không cần dùng kính ngữ với tôi." Lộ Chi nói: "Cô đi làm việc đi, tôi ngồi đây, có việc gì gọi máy nội bộ cho tôi."

Văn phòng chủ tịch có một chiếc ghế dài mềm mại, trên đó còn có một chiếc chăn nhăn nhúm, cô khom người nhặt một góc nhỏ lên, tò mò nghĩ, anh vừa mới nghỉ ngơi ở đây sao?

Nhưng khi ngón tay chạm vào, lại không có cảm giác gì.

Trên tủ có đặt một hộp sô cô la, mở hộp ra, hai mươi lăm viên ngay ngắn, đã bị ăn mất ba viên. Cô lấy một viên cắn một nửa, không ngờ bên trong lại là chất lỏng, vừa ngậm vào thấy hơi đắng, còn có chút cay, nhưng hậu vị rất ngọt.

Bao bì toàn là tiếng Tây Ban Nha, không thể nhìn ra gì, nhưng sô cô la mà, đều như nhau…

Cô nghĩ chắc cũng không có gì đặc biệt đâu.

...

Phó Ngôn Thương họp xong mới nhận được tin nhắn của Lộ Chi, nhưng khi đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, không thấy ai ở gần cửa.

Dĩ nhiên là anh nghĩ rằng cô đã tìm một chỗ thoải mái để nằm, nhưng chăn trên ghế dài đã biến mất, không có bóng người, anh đang định quay người lại, thì đột nhiên bị một hộp rỗng thu hút tầm mắt.

Thỉnh thoảng anh đau đầu muốn ngủ nhưng không thể ngủ nhanh thì sẽ dùng một ít rượu để hỗ trợ giấc ngủ, nhưng lúc này, hộp sô cô la rượu nồng độ cao đó…

Nằm trống trơn trên tủ, không còn một viên.

Cô chạy đi đâu rồi?

Không tìm thấy người, mọi thứ trở nên nguy hiểm, anh đi đến bàn làm việc định gọi điện nội bộ cho Hà Chiếu, lòng bàn tay đặt lên lưng ghế, rất tự nhiên xoay người lại, một con nhộng uốn éo nằm ngã trên đó, đôi tay đặt lệ đầu gối, bọc chăn màu vàng nhạt kín cơ thể, ánh mắt long lanh nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Surprise."

Thật là bất ngờ.

Đôi má cô phủ một ráng hồng đầy đáng ngờ, khóe mắt cũng có chút ướŧ áŧ lấp lánh sắc hồng. Tần suất chớp mắt chậm lại, cả người trông hơi lờ đờ.

Phó Ngôn Thương hỏi cô: "Còn tỉnh táo không?"

"Hả" Cô nói: "Sao gì?"

"..."

Ăn gần hết hộp sô cô la, mong cô không say cũng không thực tế lắm.

Phó Ngôn Thương kéo chăn trên người cô ra, cô đã đổ mồ hôi, cổ có một lớp hơi nước mỏng, phần tóc mai dưới cằm hơi ẩm.

Anh đưa tay vén lọn tóc đó ra: "Về nhà thôi."

Cô hơi mờ mịt: "Về biển à?"

"Biển nào?"

"Anh quên rồi à?" Cô nói: "Tôi là một con, sứa."

Nói xong lại hoảng hốt nhìn anh kéo toàn bộ chăn ra: "Vậy tôi không phải là, bị anh nhìn hết rồi sao?"

"..."

Anh còn chưa rảnh đến mức nói lý với một người say rượu, gật đầu xuôi theo: "Được, thưa cô Sứa, chúng ta về biển nào."

"Nhưng bây giờ hệ sinh thái biển không tốt." Cô nhăn mặt bi quan nói: "Tôi về sẽ không chết sớm chứ?"

"Tôi có một cái bồn tắm khá lớn."

Phó Ngôn Thương quyết định nhanh chóng kết thúc chủ đề này, đưa tay định kéo cô dậy, đột nhiên bị cô né tránh.

Lộ Chi lảo đảo đứng dậy, giữ khoảng cách với anh: "Không được, tôi sẽ phóng điện vào anh."

"..."

Đi được hai bước, cô cảm thấy choáng váng, tiến đến nói chuyện với anh: "Đi bộ mệt quá, anh có xe lăn không? Tôi muốn ngồi xe lăn."

"Sứa ngồi xe lăn." Anh nói: "Em có thể tưởng tượng cảnh này một chút."

Vào thang máy riêng, cô cuối cùng cũng yên phận được một lúc, chú Tông đã lái xe chờ sẵn ở dưới lầu, cửa xe đóng lại, ngay khi anh tưởng rằng hôm nay sẽ kết thúc như vậy thì...

Cô Sứa tiến tới hai bước, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh biết tại sao sứa lại giống lưới đánh cá không?"

"Vì những con sứa nói nhiều sẽ bị vớt đi."

"..."

"Không phải vậy." Cô không hài lòng, ngượng ngùng một lúc, không biết đang ủ mưu gì, anh nghiêng người điều chỉnh cửa gió điều hòa, giây tiếp theo, bị người ta vồ ngã xuống ghế sau, Lộ Chi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, ghé vào tai anh hài lòng nói: "Tôi vớt được anh rồi."

...

Phó Ngôn Thương ngước lên, trong gương chiếu hậu hiện lên đôi mắt vô cùng kinh ngạc của chú Tông đang nhìn về phía này.

Anh mở miệng, định lấy một cái chăn: "Chú Tông, làm phiền chú..."

Lời chưa dứt, chú Tông đã tâm linh tương thông gật đầu, giơ tay ấn nút.

Bỗng đâu vang lên tiến: "cạch" một tiếng.

Trong tầm mắt, tấm vách ngăn trước sau độc quyền của Maybach, vốn đã lâu không sử dụng và gần như bị bỏ quên, lúc này đang cố gắng nhô lên một góc nhỏ, sau đó dứt khoát…

Nâng lên đến đỉnh.

Giọng nói của hai người lập tức bị ngăn cách với mọi thứ, biến mất trong ánh mắt đầy ẩn ý của chú Tông.

Lộ Chi im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không nói gì?"