Chương 8: Rót "nọc độc" vào

Các phi tần trong hậu cung đều xuất thân từ nhà quan quý tộc, giáo dưỡng nghiêm khắc, cứng nhắc bảo thủ. Hiếm có ai nguyện ý dùng tay giúp hắn giải tỏa, chứ đừng nói chi đến dùng miệng.

Mà bây giờ, tiểu cung nữ đang ngậm dươиɠ ѵậŧ bú ʍúŧ say sưa này, chẳng lẽ thật sự là thiên phú dị bẩm? Hay là nói... ngây thơ chỉ là biểu hiện giả dối của nàng, thực tế nàng đã sớm lén lút quan hệ với nam tử rồi?

Tất Linh Uyên xốc chăn lên, chỉ thấy trên sống lưng trắng noãn như ngọc của nàng đã chảy ra một tầng mồ hôi nóng. Nàng vừa phun ra nuốt vào gậy thịt đỏ thẫm, vừa nâng mắt lên nhìn hắn, quyến rũ diễm lệ không gì sánh bằng.

Tất Linh Uyên không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, thoải mái nhắm mắt lại, chậm rãi thọc vào miệng nàng.

Hàm Nhụy cảm thấy gậy thịt càng sưng càng to, một ngụm khó có thể nuốt hết. Nàng tưởng "nọc độc" sắp bị hút ra nên càng ra sức há miệng, nuốt sâu hơn. Nhưng bất đắc dĩ long căn của Hoàng Thượng quá to lớn, nàng dùng hết sức cũng chỉ có thể nuốt vào một nửa.

Tất Linh Uyên kìm chế thở dốc, rũ mắt nhìn tiểu cung nữ phóng đãng chịu không nổi: "Ngươi kinh nghiệm như vậy, trước đây có người dạy dỗ ngươi sao?"

Hàm Nhụy ngậm long căn, ngước mắt nhìn hắn. Trong mắt nàng lộ ra hơi nước mông lung, vẻ mặt mơ hồ lắc đầu. Nàng nhả ra, chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy xuống thấm ướt yếm. Yếm hơi dính vào, núʍ ѵú sưng lên nhìn thấy rõ ràng.

Tất Linh Uyên ngồi thẳng người, bảo Hàm Nhụy xuống giường, quỳ gối trước đầu gối mình. Hắn cầm long căn to lớn, dùng qυყ đầυ thô to cọ xát trên núʍ ѵú của nàng, cọ đến cả người Hàm Nhụy run rẩy, sắc mặt dần dần đỏ lên, dùng hai tay mềm mại ngăn cản.

Chẳng biết tại sao, khi đầṳ ѵú ngạo nghễ ưỡn lên bị đùa bỡn như vậy, thì toàn thân nàng cảm thấy ngứa ngáy, tê dại, mất đi sức lực... Chẳng lẽ là do "nọc độc" ư?

Nhìn ánh mắt Hoàng thượng nóng rực, thần trí tựa hồ có chút mơ hồ, chắc là do "nọc độc" tích tụ.

Hàm Nhụy khẽ cắn môi, hai tay nâng lấy long căn đã sưng đến nỗi gân xanh phồng lên, càng ra sức mυ"ŧ.

Tất Linh Uyên cảm giác trong miệng nàng dường như có vô số cái lưỡi mềm mại, mυ"ŧ quanh thân gậy đồng thời còn có thể linh hoạt khıêυ khí©h giữa lỗ chuông.

"Hoàng thượng, nọc độc sắp ra rồi..." Hàm Nhụy mở miệng vui mừng kêu lên, rồi lại ngậm lại, hai tay cũng không tự chủ được mà vuốt lên tụt xuống.

Hàm Nhụy cảm thấy long căn trong miệng càng lúc càng phồng lên, càng lúc càng to.

Hoàng Thượng đột nhiên giữ chặt đầu của nàng, liều mạng đẩy vào trong. Nàng bị nhét đến mức không thở nổi.

Một dòng chất lỏng nóng hổi đột nhiên bắn ra giữa cổ họng nàng. Hàm Nhụy bị đè đầu lại, chỉ có thể để mặc "nọc độc" rót vào. Nàng nghĩ đến mình bị trúng độc thì đau lòng đến mức bật khóc.

Tất Linh Uyên kìm nén du͙© vọиɠ thoáng được phóng thích, chậm rãi rút long căn đã hơi mềm ra. Miệng tiểu cung nữ đã sưng tấy, đôi mắt đỏ hoe. Nàng đang lau nước mắt.

Đến rồi đến rồi, quả thật đến rồi... Tất Linh Uyên nhìn chằm chằm nàng, như gặp phải đại địch. Nếu tiểu cung nữ này cố ý giả bộ yếu đuối muốn hắn phong Đáp ứng hay Thường tại thì làm sao đây?

Phong Đáp ứng ...

Hay là phong Thường tại đây...

Hay là chuyển nàng đến cung điện khác?

Cung Càn Thanh không thể được, chẳng phải là thuận tiện cho nàng bò long sàng, hoặc là ban ngày trốn dưới bàn hút long căn cho hắn à?

Tất Linh Uyên đang rối rắm thì bỗng nghe tiểu cung nữ khóc thút thít nói: "Hoàng thượng, tiểu nô... có phải không còn sống được mấy ngày nữa không?"

"Ngươi nói cái gì?"

Hàm Nhụy ngẩng đầu, đưa tay lau đi chất lỏng màu trắng đυ.c còn sót lại nơi khóe miệng: "Tiểu nô nuốt nọc độc, rất nhanh sẽ chết..."

Tất Linh Uyên sửng sốt, nhìn tiểu cung nữ này một hồi lâu, cho rằng nàng đang cố ý giả bộ. Nhưng nàng càng khóc càng dữ, thay vì khóc lớn, nàng lại ôm mặt âm thầm khóc nức nở.

Điều này khiến cho Tất Linh Uyên bối rối, chẳng lẽ tiểu cung nữ này thật sự ngu ngốc sao?