Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 5: Ngài Nguyên soái bị trục xuất tới trái đất 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Poah, hai mươi chậu cây được đưa tới đây mấy ngày trước cậu còn nhớ không?”

Ngay lúc Poah đang đắm chìm trong bể tình, thủ trưởng của gã đột nhiên gọi gã vào văn phòng, vừa mở miệng là nhắc tới chuyện Poah

để ý nhất.

Poah lấy mũ trên đầu xuống, thật cẩn thận hỏi: “Bọn họ ở đây thích ứng rất tốt, xin hỏi… có chuyện gì… sao?”

“Ừ, là có chuyện.” Thủ trưởng tuy rằng cười cười, nhưng lời nói ra lại giống như chậu nước sôi giội lên đầu Poah, “Trong quá trình điều tra, đã phát hiện những thực vật này di dân phi pháp, cục di dân đã xác nhận chuyện này, cậu trở về kiểm kê lại, buổi chiều sẽ có người tới trục xuất bọn họ về nơi ở cũ.”

Đại họa — giáng xuống rồi!

Poah thất thểu trở lại phòng làm việc, vừa vào cửa liền thấy được chậu hoa xanh tươi mơn mởn của tình nhân đặt bên cạnh bàn làm việc, Poah hai mắt đẫm lệ chạy qua, mà tình nhân của gã vẫn trước sau như một, (Poah tự cho là) dịu dàng mà không kém phần mạnh mẽ kéo gã ôm vào lòng.

“Cưng à, em lỡ có thai mất rồi! Giờ bọn họ lại muốn gửi anh trở về, vậy em phải làm sao đâyyyyy —— ”

Tình nhân bên cạnh không nói gì, chỉ đáp lại gã bằng một cái ôm càng mãnh liệt hơn (?!).

Một lúc sau, Poah bình tĩnh lại, giãy khỏi cái ôm lưu luyến không rời (?) của người yêu, đi tới chỗ hai mươi chậu thực vật sắp xếp lại, lúc tầm mắt lướt qua gốc đại thụ nơi góc tối, trong đầu gã liền xuất hiện một cách.

Cái cây kia thật hiếm thấy! Nhìn lướt qua cũng không giống thực vật ở tinh cầu này, dù sao trên giấy tờ cũng chỉ nói là gửi trở lại hai mươi chậu cây, gã nhầm mất một chậu cũng không có vấn đề gì đi?

Vì thế, ngài Lotus bất tri bất giác đã bị đưa đến trái đất như vậy đấy.

Quá trình vận chuyển tương đối thuận lợi, nhưng đợi đến lúc ngài Nguyên soái được đưa tới bưu điện của trái đất, nhân viên bưu điện mới buồn bực: Bưu kiện này chỉ có một cái cây —— nhưng là một cái cây cực lớn.

Nhìn kết cấu khu trọ này, người đưa thư cảm thấy không biết phải làm sao, hắn không nghĩ là người bị gửi trả cái cây này có chỗ để trồng nó.

Làm một nhân viên chuyển phát trước nay chỉ chuyển phát bưu kiện là hạt giống, không hiểu lần này công ty bọn họ bảo quản làm sao lại để hạt nảy mầm, không những thế mà còn bị trả về không rõ nguyên do. Nhìn gốc cây khỏe mạnh rắn chắc trước mắt, nhân viên bưu điện không hiểu: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, mà một hạt giống lại có thể trong một thời gian ngắn phát triển thành cái cây lớn đến vậy.

Hắn hồi còn trẻ mà có loại thuốc tăng trưởng

này thì tốt quá, ít ra bây giờ có thể cao to uy mãnh hơn một chút.

Nghĩ đến chuyện này, nhân viên chuyển phát trong lòng tràn đầy tiếc nuối. Một bên nghĩ ngợi, một bên bấm số điện thoại Hồ Bất Thích, điện thoại kết nối một lúc lâu không thấy người bắt máy, ngay lúc hắn chuẩn bị cúp máy, thì có người nhận, sau một tràng khụ khụ, mất nửa buổi đầu kia mới truyền đến một thanh âm đậm giọng mũi.

“Xin hỏi ngài là ngài Bush?” Bởi vì giọng nói phân không rõ là người phương Đông hay phương Tây, nhân viên chuyển phát không dám chắc danh tính của Hồ Bất Thích.

“Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Là như vậy, bưu kiện của ngài bị trả về, tôi hiện tại đang ở dưới lầu nhà ngài, xin hỏi ngài hiện giờ có thể ký nhận được không, hay ủy thác người khác ký hộ?”

“A? Bưu kiện gì? Hắt xì —— thật xin lỗi! Tôi hiện giờ đang ở bệnh viện…”

“Chúa phù hộ ngài. Bưu kiện của ngài là hai mươi chậu thực vật, trong đó có một cái… rất lớn.”

“A?” Hồ Bất Thích suy nghĩ nửa ngày, vận dụng hết nơron thần kinh trong cái đầu đang choáng váng của mình cũng không nghĩ ra đấy là cái gì, đương nhiên, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới hai mươi hạt giống mình gửi đi với cái cây lớn trong miệng người chuyển phát là một.

“Hắt xì!” Lại thêm một cái hắt xì, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra kết quả, Hồ Bất Thích quyết định không nghĩ nữa, “Ngài có thể tìm quản lý viên lão Kiều Trì thay tôi ký nhận bưu kiện.”

“Nhưng… những thực vật này cần một khoảng đất khá lớn, vậy phải làm sao?” Đây mới là vấn đề chính.

“A… Vậy thì như này, xin ngài nói với lão Kiều Trì một tiếng, đằng sau khu trọ tôi ở có một hoa viên nhỏ, gần đây có nhiều đất trống, tôi vốn định bảo lão mua một ít cây cối để trồng vào, giờ mong ngài chuyển lại những cây nào cho lão, chắc lão sẽ vui lắm.”

Vì thế, nơi ở của ngài Nguyên soái cứ thế được định đoạt.

Một giờ sau, ngài Nguyên soái vô cùng lẻ loi (chỉ có mỗi hắn là thân cây to) đứng sừng sững trong hoa viên sau khu trọ của Hồ Bất Thích, đương nhiên, dưới chân hắn là đám “Dã loại” mười chín thực vật bị gửi trả lại.

Lão Kiều Trì tự dưng nhận được cây miễn phí nên rất vui vẻ, vì thế lão lấy cốc nước của mình ra tưới cho ngài Nguyên soái, cho nên, bữa tối đầu tiên của ngài Nguyên soái tại địa cầu đã trôi qua lãng xẹt như vậy. Sau đó, vì tỏ vẻ hữu hảo (?), lão Kiều Trì cúi người nâng chân sau cho ngài Nguyên soái một bãi nướ© ŧıểυ.

Lão Kiều Trì là chó??? Mà thôi, khu trọ này của bạn Hồ làm gì có ai bình thường, mọi người cứ đọc đến mấy chương sau sẽ rõ -_-

Đây là cuộc sống bình thường của một thân cây bình thường trên địa cầu.

Bên kia, sau khi nói chuyện với nhân viên chuyển phát xong, Hồ Bất Thích ngắt máy đưa điện thoại cho đồng nghiệp tốt bụng bên cạnh, lần thứ hai lui vào trong chăn, Hồ Bất Thích cảm thấy sức lực trên người khó khăn lắm mới tích được một chút toàn bộ tan rã hết, cả người hư thoát.

Kỳ thật loại cảm giác này gần đây anh rất hay cảm thấy, mấy ngày trước, không lâu sau khi nhận được “Thuốc đặc trị mẫn cảm” từ Lotus, anh vào nhà tắm mở nước ngâm mình, sau đó ngâm ngâm… lúc tỉnh lại người đã ở bệnh viện.

Ngay cả đồng nghiệp đưa anh vào bệnh viện cũng không biết anh đã nằm trong bồn tắm hôn mê bao lâu, hơn nữa đại khái vì ngâm trong nước lạnh, Hồ Bất Thích đã hôn mê trọn ba ngày ba đêm, mãi cho tới buổi sáng hôm nay mới hơi chút hạ sốt, đầu óc vẫn vô cùng hỗn loạn.

“Tôi đề nghị cậu tắt nguồn điện thoại ngay.” Đồng sự bên cạnh đem điện thoại của Hồ Bất Thích đặt lên tủ đầu giường, lấy ra một quả táo, “Muốn ăn táo không? Mỗi ngày một trái táo, bác sĩ cũng rời xa.

Quả táo tiếng Trung là Bình quả, đồng âm với Bình an, là một cách nói của người TQ


Lúc đó cậu cả người cứng nhắc y như thực vật ấy, không có hô hấp, tim cũng không đập, dọa chết tôi.”

Hồ Bất Thích gian nan lắc đầu, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói, “Không cần táo, cậu cho tôi chút nước, tôi sắp chết khát rồi.”

“Trời! Lại muốn uống nước? Từ nãy đến giờ chưa được bao lâu, mà cậu đã uống hết một lít nước rồi đấy! Cậu… muốn đi nhà vệ sinh không?” Đồng nghiệp một bên lải nhà lải nhải, một bên vẫn rót nước cho anh.

“Chỉ khát thôi.” Đói khát cầm cốc nước tu ừng ực, Hồ Bất Thích tự cảm thấy đã tốt hơn nhiều, anh trước nay luôn tin tưởng lời mẹ dặn: Lúc cảm mạo phát sốt, uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều tốt hơn rất nhiều so với uống thuốc.

Đặt cốc nước qua một bên, Hồ Bất Thích híp mắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng bệnh chiếu lên người anh, cảm thấy thoải mái cực kỳ, đó là một loại thoải mái trong hư nhược, chỉ có người sinh bệnh mới có thể cảm nhận được.

“Hey, Bush, nói thật, tôi cảm thấy cậu nên tìm một cô bạn gái đi, tối thiểu cũng phải tìm một người định kỳ giúp cậu quét dọn phòng ở chứ. Tôi thấy lý do cậu sinh bệnh chính là do mất vệ sinh đó, phòng cậu rất rất cần được dọn dẹp, có biết không hả? Lúc tôi tìm thấy cậu, trên tóc cậu có côn trùng, bọn tôi còn tìm thấy một cây tỏi to nảy mầm nữa cơ…”

Đồng nghiệp vẫn đang cằn nhằn, lời của hắn trong tai Hồ Bất Thích tựa như được truyền đến từ vũ trụ xa xôi.

“Xin lỗi, Bush tôi phải đi rồi, cậu có biết, hôm nay…”

Hắn nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy.

“Tôi hiểu mà, cam đoan với cậu đây là lần cuối cùng. Cám ơn cậu, Tony, No-en vui vẻ, giúp tôi

gửi lời hỏi thăm Sarah.” Hồ Bất Thích mỉm cười gật đầu. Đêm

nay là đêm trước Giáng sinh, là ngày nhà nhà đoàn viên, Sarah là vợ Tony, bọn họ đã hẹn nhau cùng đi tới nhà cha mẹ mừng Giáng sinh và năm mới.

“Chúc mừng năm mới, chúc cậu an khang.” Mỉm cười, Hồ Bất Thích tạm biệt Tony.

“Cậu cũng thật là! Cậu ba à, câu cuối cùng kia nên tặng cho cậu mới đúng.” Tony cười ha ha, không khách sáo, trực tiếp cầm áo khoác rời đi.

Người phương Tây chính là thẳng thắn như vậy, không quá khách sáo, Tony đưa mình vào viện đã giúp đỡ rất nhiều rồi, Hồ Bất Thích ngượng ngùng, đã làm phiền đối phương, lại còn trong ngày

Giáng sinh quan trọng nữa.

Nhưng nhìn Tony trước khi đi còn đóng kỹ cửa phòng bệnh, lại nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Hồ Bất Thích bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cô quạnh.

Giáng sinh là lễ đoàn viên, trên đường đều là xe chở quà tặng hoặc người đi chúc tụng, cho dù đường xá xa xôi, ai ai cũng nghĩ cách trở về đoàn tụ với gia đình, mà đối với quê hương Hồ Bất Thích nơi phương Đông, đây chỉ là một ngày lễ nhỏ, nhưng

đợi đến tết âm lịch hay trung thu những dịp lễ lớn, thì Hồ Bất Thích ở Mỹ lại không có nhiều ngày nghỉ để về quê nghỉ lễ.

Vì vậy, đã lâu rồi anh chưa được đón tết âm lịch, nơi này mặc dù có CHINA TOWN, nhưng nơi đó lại không có được không khí đón xuân đậm chất Quảng Đông đậm chất Hương Cảng của Trung Quốc, đối với Hồ Bất Thích mà nói, một chút cảm giác cũng không có, cho nên mỗi năm đến khoảng thời gian này, anh mới cảm thấy nơi này không phải là quê hương mình.

Nhìn điện thoại đặt trên mặt tủ, Hồ Bất Thích suy nghĩ, gian nan vươn tay lấy điện thoại, sau đó bấm số điện thoại nhà mình.

Không ai nghe máy.

Hồ Bất Thích tiếp tục bấm số điện thoại của em gái.

Không ai nghe máy.

Chưa từ bỏ ý định, Hồ Bất Thích lại điện thoại cho anh hai.

Thú thật, đây cũng là — số điện thoại cuối cùng — anh có thể gọi. Tính cách Hồ Bất Thích có chút hướng nội, từ bé đến lớn sau khi tan học luôn lập tức trở về nhà làm một bé ngoan, trường đại học cũng nằm trong cùng thành phố, không trọ ở bên ngoài mà vẫn ở lại nhà mình, cũng không cần nhập ngũ thực hiện nghĩa vụ quân sự, cho nên đoạn thời gian tươi đẹp quý báu nhất, có nhiều cơ hội quen biết và kết bạn nhất, đã bị anh bỏ lỡ như vậy.

Nghe tiếng tút tút đầu kia điện thoại, trong lòng Hồ Bất Thích bỗng nhiên rất khó chịu, hai mắt cũng nóng lên.

Anh gần như đã tuyệt vọng, nhưng đúng lúc đó, tiếng của anh hai lại từ đầu kia truyền tới, “A lô, chú ba! Chú sao lại nhớ tới mà gọi điện thoại cho anh?”

Cảm giác cô độc đang lan tràn trong Hồ Bất Thích lập tức ngừng lại.

“Em… Em…” — một từ lắp bắp nửa ngày, Hồ Bất Thích vẫn không tìm được lý do mình gọi điện thoại qua.

“Nhớ nhà thì cứ nói thẳng, vòng vo tìm lý do cái gì, cũng không phải trốn tiết trốn môn mà phải tìm lý do nói dối trước mặt giáo sư.”

Lời nói của anh trai vẫn trực tiếp y như trước, Hồ Bất Thích cảm thấy chua xót trong lòng hình như ít

đi một chút.

“Tiếng của chú bị sao vậy, cảm à? Nói cho chú biết, dùng ít thuốc tây thôi, uống nhiều nước ấm vào tốt hơn, có muốn anh bốc cho vài thang thuốc Đông y không? A! Hay để anh bảo bé út gửi cho chú, anh phải đi châu Phi!”

“Em không sao, đã đỡ nhiều rồi, anh hai, anh muốn đi châu Phi? Vì sao?”

“Đi chi viện nhân tiện du lịch luôn! Anh không giống chú, từ lúc vào làm tại bệnh viện đến giờ chưa từng nghỉ phép đi đâu, hiện tại ngay cả biên giới cũng chưa từng bước qua, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, mặc dù là châu Phi, nhưng cũng không tồi.”

“Ha ha… Anh phải cẩn thận muỗi…” Anh hai vẫn luôn lạc quan như vậy, nghe thanh âm của anh ấy, Hồ Bất Thích giống như thấy sức lực trên người mình nhiều hơn một chút.

“… Cũng không biết vì sao, vé máy bay lần này giá đặc biệt cao, may là có bạn tốt giúp anh mua vé…”

“Bởi vì giờ đang là Giáng sinh mà.” Anh hai tính cách sáng sủa lạc quan, bạn bè luôn rất nhiều, là loại người đi đâu cũng được người khác yêu mến.

“Ây! Lại là mấy thứ linh tinh của nước ngoài… Ôi!”

“Sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu của anh hai ở đầu kia, Hồ Bất Thích vội hỏi.

“A… Không có gì, — có người nước ngoài làm rớt cơm lên người anh, không nói chuyện với chú nữa, anh phải mau sắp xếp quần áo, sắp lên máy bay rồi mà chưa biết đường đi nè…”

Anh hai vô cùng hào sảng nói xong liền cúp điện thoại luôn, Hồ Bất Thích còn chưa kịp nói hẹn gặp lại đã nghe thấy tiếng tút tút truyền đến từ đầu kia, lần này, Hồ Bất Thích đã không còn thấy khó chịu như lần trước nghe thấy tiếng tút tút này nữa.

“Đúng rồi, còn Lotus…”

Đã lâu chưa liên lạc với Lotus, nhớ… hắn quá.

Nhìn mặt trời đang chìm dần về hướng tây, Hồ Bất Thích chậm rãi ngồi xuống, trong lòng đã có — một quyết định.

Anh phải xuất viện! Lập tức! Ngay lập tức!
« Chương TrướcChương Tiếp »