Chương 4: Ngài Lotus—— kẻ độc thân hào hoa tài sản có năm mươi năm tinh cầu tư nhân 2

Một tuần trước, Hồ Bất Thích ký gửi hai mươi hạt giống hoa; một tuần sau, ngài Nguyên soái nhận được hai mươi chậu hoa tươi.

Nhìn dưới chân đầy thực vật, muôn tía nghìn hồng, đa dạng phong phú, đang lộ JJ nhỏ khoe khoang với mình

nở hoa mà ảnh coi là khoe JJ -_-, Lotus không nói lên lời.

“A, thật có lỗi! Vốn là hạt giống, không biết vì sao… trong quá trình vận chuyển lại bị nảy mầm, sau đó ngày hôm qua, hôm qua còn… nở hoa…” Người đưa thư gãi đầu, càng nói càng nhỏ dần, “Từ trước tới nay công ty chúng tôi đã từng nhận chuyển phát không dưới hai trăm trẻ em, nhưng chưa từng xảy ra loại chuyện này, chúng tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, thật sự là… thật sự là…”

Thật sự là thế nào?

Người đưa thư cười khổ, trộm hé mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đối diện.

Ai… Bà nhà ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chưa nói, còn sinh ra một đám dã loại như vậy, nếu không nảy được mầm thì thôi đi, đây không những nảy mầm mà còn nở hoa nữa! Nhìn xem, hai mươi hạt giống hai mươi chủng loại khác nhau, bà nhà thật đúng là cường đại ~ quả nhiên, hôn nhân ở nơi khác chính là không thể được, muốn tìm đối tượng cũng nên tìm người có hoàn cảnh, huyết thống thích hợp.

Người đưa thư trong lòng than thở, nhưng là lời cần nói vẫn phải tiếp tục, “Còn có… một việc rất xin lỗi, trong quá trình vận chuyển, trong thùng có một kiện vật phẩm không may bị thủng… Công ty chúng tôi đối với đối với việc này vô cùng xin lỗi, cho nên phí vận chuyển lần này chúng tôi sẽ hoàn trả lại gấp mười…”

Hai mươi chậu hoa nở rộ dưới chân, tay ôm một cái thùng thủng, một trận gió thổi qua, ngài Nguyên soái rớt mất một cái lá cây.

Nhìn chậu hoa dưới chân, ngài Nguyên soái ôm một tia hy vọng cuối cùng kiểm tra từng chậu hoa, tâm càng lúc càng trầm xuống: Hai mươi chậu hoa, không một chậu nào thuộc loại của mình.

Bush không phải nói sẽ gửi hạt giống của hai người tới sao? Vì sao lại gửi tới những thứ này? Bush đây là đang cự tuyệt mình sao? Nhưng vì sao không trực tiếp nói rõ với mình?

Quần áo chỉnh tề dần dần do cơ thể phình lên mà căng rách ra, Lotus trực tiếp biến hình thành một thân cây, rễ cây cắm thật sâu xuống dưới nền đất, nền đất ẩm thấp lạnh băng, tựa như tâm tình hắn hiện tại.

Hắn là một cái cây, vốn chính là một cái cây, hắn không có tim, không có chân, bị thương cũng sẽ không chảy máu, chỉ là một cái cây…

Thì tốt rồi.

Vì thế, thời điểm buổi sáng, lúc sinh hoạt trong thành phố đang diễn ra với tiết tấu rất nhanh, ngài Lotus do án ngữ giữa đường nên

bị mắng nhiếc. Ngay trước giờ cao điểm, ngài Lotus cộng với hai mươi bồn cây dưới chân hắn, được các vị cảnh sát giao thông tuần tra làm việc cực kỳ năng suất đào ra, mang đến trung tâm gieo trồng thực vật.

Trung tâm gieo trồng thực vật thực ra chỉ là một cái tên người dân hay gọi, quản lý nơi này cũng chỉ phụ trách những việc rất cơ bản.

Giống như trên trái đất thường xuyên thấy những trường hợp mấy ông say rượu gây mất trật tự và mỹ quan thành phố, nơi này cũng có rất nhiều thực vật bởi vì nhiều nguyên nhân mà khôi phục nguyên dạng ở những nơi không thích hợp, những lúc như vậy, trung tâm gieo trồng thực vật sẽ căn cứ vào nguyên nhân và quá trình để tiến hành xử phạt, hoặc trồng lại vào đây —— bởi vì có vài thực vật sau khi khôi phục nguyên hình, hóa hình người một lần nữa sẽ xảy ra vài vấn đề.

Chỗ này cũng có liên quan đến một chuyện

khác, sẽ lại giới thiệu sau, hiện tại, trọng điểm là Lotus bị đưa đến trung tâm này, được rồi, còn có kia hai mươi chậu “dã loại” kia nữa ORZ.

Poah là một quản lý nhỏ của trung tâm này, gã phụ trách tiếp nhận những thực vật hàng ngày được đưa đến trung tâm, trước khi cấp trên đưa ra phương án xử lý thì tạm thời thu xếp cho bọn họ.

“Người gì mà to vậy, sẽ chiếm mất rất nhiều đất đó! Không biết bên khu S có đủ chỗ hay không…” Nhìn thấy Lotus, Poah thở dài, sau đó điều khiển người máy treo một cái biển chữ “S” lên nhánh cây của ngài Nguyên soái, ý là mang cây này đến trồng ở khu S.

Tiếp theo, hắn nhìn tới hai mươi chậu cây phía trước…

“…” Ngay lúc nhìn đến chậu hoa xa gã nhất, Poah phát hiện tầm mắt mình không thể rời đi…

Gã cảm thấy máu trong cơ thể mình tuần hoàn càng lúc càng nhanh, nếu có người đứng bên cạnh gã, có thể dễ dàng nhìn thấy sắc mặt gã biến hóa —— mặt xanh lè —— bởi vì dịch trong cơ thể gã không phải màu đỏ (囧).

Tuy rằng xung quanh gã có hai mươi chậu hoa, nhưng gã khẳng định mùi hương tràn ngập khoang mũi này từa tựa

mùi hương thanh u của hoa lan, nhất định từ một trong những chậu hoa vô danh kia tỏa ra. Đó là mùi hương như thế nào?! Đó là một dáng hình thế nào?!

Poah cảm thấy bản thân không khống chế được thân thể, trong kinh ngạc… gã đi tới trước chậu hoa kia.

“… Tôi… Tôi… Ta là Poah… Xin hãy kết hôn với tôi!” Poah vươn tay, rống lên thỉnh cầu một đời!

Sau đó…

Sau đó…

Cánh tay Poah bị đối phương hung hăng túm lấy, kéo thật mạnh về phía đối diện!

Poah vẻ mặt hạnh phúc nhìn “Chồng” hoặc “Vợ” tương lai của mình. Nếu có Bush trợ giáo ở đây, phổ cập kiến thức về đóa hoa này ở trái đất cho gã, có lẽ gã sẽ không hạnh phúc như vậy ——

Hoa thiên luân biến dị

không tìm thấy tên Việt, sinh trưởng ở châu Nam Mĩ ven những con sông trong rừng rậm Amazon hay đầm lầy, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, bề ngoài hơi giống hoa hướng dương nhưng màu sắc đa dạng sặc sỡ hơn, có hương thơm mê người tương tự hoa lan, lá có thể dài tới ba bốn thước.

Nếu có người thấy vẻ xinh đẹp hoặc bị mùi hương mê hoặc, tiến lên ngắt hoa, chỉ cần chạm nhẹ một cái, cho dù là chạm vào hoa hay vào lá, lá cây dài nhỏ này sẽ lập tức duỗi ra như móng vuốt vươn tới, kéo người ngã xuống mặt đất ẩm ướt. Cùng lúc đó, người anh em tốt trốn bên cạnh hoa ——nhện Black Widow

Góa phụ đen: Một loài nhện lớn cực độc sinh sống trong rừng rậm Amazon, sẽ nhanh chóng lao tới cắn và ăn thịt người đó.

Nhưng cần chú ý ở đây, thứ Hồ Bất Thích gửi tới là một hạt giống đã bị biến dị, to hơn, cho nên… lực kéo cũng lớn hơn.

Được rồi, may mắn Poah là cây; may mắn đồng chí Hồ Bất Thích chỉ gửi hạt giống chứ không gửi Black Widow.

“Rất tính phúc ~” Đồng chí Poah không biết gì vẫn đang kích động nhắm chặt hai mắt.

+++++

Lúc ngài Nguyên soái bị người ta mang đi, Hồ Bất Thích bên này cũng vừa vặn ký nhận kiện hàng chứa thứ thuốc đặc hiệu mà Lotus nói có thể trị được chứng dị ứng phấn hoa, dùng chân đá cửa đóng vào, Hồ Bất Thích mở bưu kiện, sau đó trợn tròn mắt…

Lotus gửi đến —— một cái chậu hoa thật lớn!

Nghĩ đến cuộc trò chuyện lần trước của hai người, Hồ Bất Thích trong lòng có chút cảm động, vì mình có ca thán chuyện chậu hoa nhỏ, cho nên Lotus tặng chậu hoa lớn siêu cấp xa xỉ này cho mình sao?

Lotus luôn ôn nhu như thế, luôn nhớ kỹ từng câu mình nói ra.

Đỏ mặt, Hồ Bất Thích tiếp tục xem vật bên trong, càng xem càng mờ mịt, ai có thể nói cho anh biết, những thứ kia… là loại gạo mới nào đó sao?

Mười cái nằm chỉnh tề, mười cái mười màu khác nhau, Hồ Bất Thích cầm lên cái màu đỏ, thấy bên dưới có dán hướng dẫn sử dụng, sau đó bạn học Hồ Bất Thích thông thạo sáu thứ tiếng phát hiện bản thân không hiểu.

“Một chữ cũng không biết…”

Trong một khắc, Hồ Bất Thích mãnh liệt nghi ngờ học thức của mình, anh bắt đầu lo lắng mình có nên quay về trường học thêm vài năm không.

Thế nhưng, với tư cách là đứa con nhà Hồ yêu thích học tập nhất, lực chú ý của Hồ Bất Thích rất nhanh đã bị đồ vật mới mẻ trong tay hấp dẫn, với anh mà nói, không biết cũng không sao, có thể tự lần mò tìm cách sử dụng cũng tốt.

Vì thế anh bắt đầu sờ soạng, sờ tới một cái nút bí mật, sau đó không cẩn thận nhấn một cái…

Chết rồi!

Suy nghĩ trong đầu vừa lóe lên, Hồ Bất Thích lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, trong giây lát, mỗi một tấc da thịt trên người đều truyền đến cảm giác bị đè ép, lực rất nhẹ, thậm chí còn không ảnh hưởng tới hô hấp, anh căn bản chưa kịp phản ứng cái gì, nên cũng không có cảm giác gì.

Hồ Bất Thích ngẩn người, giơ tay lên muốn gãi đầu, nhưng cúi xuống nhìn cánh tay lại ngây ngẩn cả người, hai mắt trợn tròn.

Hồ Bất Thích nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, lôi một tấm gương dài chiếu được cả người mà mình vạn năm không dùng lấy một lần ra từ phía sau cửa, soi từ trên xuống dưới, cảm thấy có chút choáng váng.

Trong gương, người nhện trong truyền thuyết xuất hiện.

Đây là vật cách ly phấn hoa đặc hiệu “Cam đoan một hạt phấn hoa cũng không vào được” ở trong miệng Lotus sao. Nhìn mình trong gương, Hồ Bất Thích trầm mặc.

Đây… là kiểu dáng thịnh hành nhất mà Lotus nói?

Muốn khóc quá đi, anh cảm thấy thật may mắn vì hắn không phải người

Nhật? Nếu không, thứ gửi tới không phải sẽ là váy ngắn mà mấy thiếu nữ đấu tranh vì chính nghĩa hay mặc sao?

Thủy thủ mặt trăng?

So với mấy bộ váy nữ thủy thủ xinh đẹp, người nhện có thể nói là nằm trong phạm vi tạm chấp nhận được.

Yên lặng cởi đồ, với tay lấy thuốc dị ứng trong túi plastic hôm trước vừa mua, Hồ Bất Thích nghĩ thầm, mình vẫn nên thành thật uống thuốc thôi, Lotus người này, làm việc không thể tin được.