“Cái gã Andrea này năm lần bảy lượt tranh giành Tunisia với chúng ta, có mỗi một nơi mà đánh đi đánh lại, hắn không thấy chán nhưng tôi thì phát ngán lên rồi đây”. Nick mệt mỏi nhìn những chiến hạm song song trên măt
biển, vắn cánh tay xoay cẳng chân làm nóng cơ thể.
Hayreddin vỗ vỗ lên lưng nàng: “Tôi thật lòng vẫn chưa có dịp cảm ơn Andrea, nếu không phải hắn ta đột nhiên tấn công, sao tôi có cơ hội rút chân ra khỏi cục diện hỗn loạn kia”.
Đánh trận có nghĩa là anh chàng bác sĩ phải tăng ca bạt mạng, lúc này, Victor còn phiền não hơn Nick nhiều. “Tôi cũng không thể hiểu nổi chuyện này, sao hắn ta lại hiểu chuyện thế nhỉ, vừa biết ngài gặp tình huống khó xử ở đế đô liền phát binh tấn công Tusinia ngay?”.
Hayreddin nhún vai: “Đúng vậy, tại sao nhỉ?”.
Nhìn cái dáng vẻ cáo già xảo quyệt của hắn, Victor thần hiểu ngay nhất định có nội tình mờ ám.
Nghĩ đến việc hắn thường xuyên thư thừ qua lại trong xuốt cuộc hành trình từ Algiers đến Istanbul, Victor cũng đoán được phần nào kế sách của Hayreddin. Hắn đã sớm tính cả rồi, nếu quay lai Ottaman phát hiện tình hình không ổn, hắn sẽ lập tức lệnh cho thuộc hạ thả lỏng phòng ngự tuyến đường biển ở Tunisia, Andrea là một danh tướng đương thời, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn ta sẽ nhanh chóng dẫn binh tới tấn công thành phố, thật là kế hoạch của Hayreddin sẽ dễ dàng thành công.
Nhớ lại trước đây Hayreddin và Andrea đã đối đầu với nhau rất nhiều lần, bất kể tình hình chiến trận gay gắt đến mức nào, Andrea đều lành lặn trở về, chưa từng mang dù chỉ là một vết thương nhẹ. Những kẻ từng đối đầu với Hayreddin nếu không rời khỏi vũ đài lịch sử thì cũng lìa bỏ trần gian, chỉ có Andrea là hoàn toàn khác.
Tất cả những dấu hiệu đó đã chỉ ra một thực tế rằng: “Ngài đang dưỡng khấu tự trọng”. Victor nói.
Nick cau mày: “Từ này khó hiểu quá, tiếng Latin à, nghĩa là gì?”.
“Nghĩa là thuyền trưởng cố ý giữ lại một đối thủ mạnh, dùng nó để nâng cao và ổn định địa vị của bản thân ở đế quốc Ottoman. Tóm lại, những kẻ thống trị kỵ nhất là tướng lĩnh có thể trực tiếp chi phối quân đội, chỉ cần tướng lĩnh không còn có ích, bọn họ sẽ qua cầu rút ván, tìm cách làm suy yếu binh lực, thậm chí tìm cớ trừ khử luôn tướng lĩnh”. Victor liếc mắt nhìn Hayreddin, hừ một tiếng: “Nhưng chỉ cần sự uy hϊếp đến từ Tây Ban Nha vẫn còn, bất luận cục diện ở Ottoman mưa gió biến đổi ra sao, sultan cũng không dám động đến ngài, Andrea Doria có lẽ cũng không biết mình đang bị ngài lợi dụng”.
Hayreddin cười: “Nói đến lợi dụng, thật ra sự tồn tại của Sư Tử Đỏ cũng đã củng cố vị thế của Andrea ở Tây Ban Nha. Cung cấp chi phí cho đơn vị hải quân rất tốn kém, nếu không có chúng ta trước giờ luôn đối chọi với Tây Ban Nha, Charles sao dám phung phí như vậy. Andrea hẳn không phải là một kẻ tầm thường, hắn ta chắc chắn nhận ra tôi đang ‘cố ý thả’”.
Nick nhìn Hayreddin, lại nhìn sang bác sĩ, ngạc nhiên nói: “Hóa ra không phải thuyền trưởng vẫn luôn muốn tiêu diệt hoàn toàn Tây Ban Nha sao?”.
Hayreddin xoa đầu nàng: “Chênh lệch thực lực hiện giờ giữa hải quân Tây Ban Nha và hải quân Ottoman không lớn, dù bên nào muốn tiêu diệt đối phương cũng đều sẽ gặp khó khăn, tôi và Andrea đánh qua đánh lại vẫn bất phân thắng bại, vốn là để duy trì thế cân bằng của cán cân quyền lực. Thế cân bằng chỉ có thể bị phá vỡ khi có chuyện trọng đại bất ngờ xảy ra thôi”.
Nick nghe mà nổ đom đóm mắt: “Tôi thấy váng đầu quá, rốt cuộc chúng ta có nên đánh bại Andrea lần này không?”.
“Lần này…”. Hayreddin nghĩ ngợi: “Tạm thời tôi không muốn quay về Istanbul sống chung với đám phụ nữ đó, vậy cứ bị thương nhẹ đi”. Theo tiếng pháo nổ vang lên, hắn giơ tay che trước ngực, giả vờ loạng choạng sắp ngã, biểu cảm không thua gì diễn viên chuyên nghiệp.
Như kế hoạch đã vạch sẵn, hành động đoạt lại Tusinia lần thứ hai tiến hành được một nửa thì ngừng lại, tin báo từ chiến trường gửi quốc nội đế quốc Ottoman viết rằng, trong trận chiến kịch liệt, nguyên soái Hayreddin trúng một mảnh pháo bị thương, kiên cường chiến đấu được một giờ đồng hồ cuối cùng ngã quỵ, vì thế không thể không tạm thời rút lui, quay về đại bản doanh ở Algiers tĩnh dưỡng.
Mùa thu sắp kết thúc, hoa màu đã thu hoạch hết, phố chợ tiêu điều hẳn đi. Không đi chơi đâu được. Nick lười biếng chẳng muốn ra khỏi cửa, ở nhà cùng Hayreddin giả bệnh.
Mustafa đã chết, ba vị hoàng tử còn lại đều do Roxelana sinh ra, cuộc chiến chốn hoàng cung vốn dĩ nên tạm thời lắng xuống, nào ngời tin tức anh cả qua đời lại khiến nhị hoàng tử Jihangir quá đau buồn mà tự tử. Từ bao giờ hai người anh em khác mẹ đứng trên hai lập trường đối lập lại xây dựng được tình hữu nghị vượt quá bình thường như vậy, không ai có thể hiểu nổi.
Bốn người con trai thừa kế thoáng chốc đã mất hai, Suleiman phải chịu một cú sốc không nhỏ, sau một cơn cảm lạnh, những vết thương cũ tích lũy do nhiều năm chinh chiến của ông ta tái phát, vì thế trùng hợp thay, quần thần hai người cùng dưỡng thương một lúc.
Trên tấm thảm Ba Tư dày đặt một chậu than nhỏ, căn phòng vui vẻ đầm ấm, Victor đang ngồi xếp bằng chơi cờ, Hayreddin lật xem những bản công văn gần đây nhất. Kể từ sau khi hắn “bị thương”, quốc nội Ottoman đã gửi tới ba bức thư có từ ngữ càng lúc càng tha thiết, nếu không quanh co bóng gió hỏi thăm tình hình vết thương thì cũng nhiệt tình mời hắn quay trở lại Istanbul nghỉ dưỡng, Suleiman gần đây ốm bệnh không lòng dạ nào lo chuyện triều chính, là ai gấp gáp muốn hắn quay lai phạm vi thế lực như thế, nghĩ sơ thôi cũng có thể đoán ra.
Victor đi một nước cờ, nhàn nhã chờ Nick nghĩ ra đối sách: “Sao, lại có thư tới hỏi ngài đã sắp chết chưa à? Lần này đại phi có hơi thiếu kiên nhẫn thì phải?”.
Hayreddin nói: “Đại hoàng tử đã chết nhưng thế lực quân đội mới vẫn không chịu khuất phục, bọn Ishak và Almaang chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù. Cục diện hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn nghiêng về bà ta, mà tôi lại là nước cờ không ổn định nhất”.
Nick đã suy nghĩ xong, bèn quyết định để quân mã xuất kích từ mé bên trái: “Tôi không thích cô gái kia, cô ta quá gian xảo, còn thích viết thư cho thuyền trưởng nữa. Con viết, mẹ viết, viết mãi không ngừng”.
Victor biết Nick vẫn còn ác cảm với cô công chúa Maihrimah gửi thư tỏ tình với Hayreddin, liền bật cười nói: “Cô yên tâm, trước khi Suleiman chết, đại phi sẽ không dám lộ liễu viết thư tình gửi tới đâu. Nhưng nếu đức vua cưỡi mây về trời, bà ta và con gái nhất định sẽ cùng nhau xông trận, không xử đẹp được thuyền trưởng cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách khiến ngài ấy trở thành thành viên của hội bí mật”.
Nick hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Thế sao, Roxelana đẹp lắm à? Sinh nhiều con như vậy rồi cơ mà”.
“Thời trẻ đương nhiên là tuyệt sắc, hiện giờ á, có lẽ chỉ còn lại phong thái thôi”. Victor nói cứ như đã được tận mắt nhìn thấy.
Hayreddin cảm thấy buồn nôn vì những tưởng tượng của anh chàng bác sĩ về hai mẹ con nhà kia, cau mày nói: “Đúng là đầm lầy dính vào một chút đã bị kéo xuống ngay. Lần này, bà ta lấy danh nghĩa của sultan phái một sứ đoàn tới thăm bệnh chia buồn, thực ra là muốn thăm dò thôi”.
“Vậy ngài định làm thế nào? Giấy chẩn đoán giả bao nhiêu tôi cũng có thể viết được, có điều sứ đoàn nhất định sẽ không tin đâu”. Đối mặt với đòn công kích của Nick, Victor chọn cách tác chiến vòng quanh, di dời quân hậu khỏi trận địa.
“À, đã muốn gặp tôi như vậy…”. Hayreddin kéo rung một chiếc chuông gió, gọi người hầu tới: “Gọi quản gia Bayan tới đây một chuyến đi”.
Qua bảy, tám phút, Gerald đẩy cửa bước vào, vẫn là cái dáng vẻ như khúc gỗ ấy.
“Thuyền trưởng, ngài có gì cần dặn dò ạ?”.
Hayreddin thả bức thư trong tay xuống: “Trong nhà còn có cô gái trẻ trung nào không?”.
“Ở lại Istanbul cả rồi, ở đây chỉ có bốn cô hầu gái, còn lại đều là các mẹ các dì lo chuyện bếp núc thôi”. Thân là người quản gia và thủ quỹ, Gerald thể hiện sự hài lòng đối với cấu trúc đơn giản của hậu cung ở Algiers, phụ nữ càng ít hóa đơn càng ngắn, chỉ cần cho đội trưởng Nick ăn no, những việc khác đều dễ giải quyết. Nhưng những lời tiếp theo của Hayreddin lại khiến Gerald cảm thấy đầu mình lại ít đi vài sợi tóc.
“Ngoại hình của mấy người đó không được. Cậu chọn thêm ngay bảy tám cô gái khác có dung mạo phong thái đứng đầu trong thành, tốt nhất là biết khiêu vũ đàn nhạc”.
Người trong phòng nghe thế đều trợn mắt nhìn Hayreddin. Gerald thầm than khổ, gương mặt vẫn không có chút cảm xúc nào: “Tôi sẽ sai người vào thành dán thông báo ngay”.
Hayreddin khoát tay: “Việc này phải bí mật, không được khua chiêng gõ trống như thế. Quan trọng nhất là: Những cô gái đó không cần phải là con nhà gia giáo, mua được thì mua, không thì thuê gái nhà thổ”.
Ai mà chẳng biết Hayreddin có nỗi ám ảnh sạch sẽ thái quá với phụ nữ, không ngờ hắn lại đưa ra tiêu chuẩn lựa chọn như thế, vậy chắc chắn không dùng để làm ấm giường rồi. Victor thoáng suy nghĩ một lúc, liền bật cười hì hì xấu xa: “Thì ra ngài muốn dùng chiêu này, kế sách thì hay đấy, nhưng đại phi sẽ tin chứ?”.
Hayreddin cười nói: “Sao cũng được, có thể trì hoãn được mấy tháng thì trì hoãn, gần đây tôi định liên lạc với Andrea, không thể để người ngoài làm rối loạn. Gerald, hãy nhanh chóng xử lý việc này, phải huấn luyện bọn họ thật tốt trước khi sứ đoàn đến”. Vị quản gia gật đầu, nhất nhất tuân lệnh.
Nhân lúc mọi người nói chuyện, dù Nick đã dùng đủ chiêu trò, ván cờ vẫn rất xấu. Nàng chợt ngẩng đầu lên mặt dày đưa ra yêu cầu bổ sung: “Bayan à, đừng chỉ nhìn mặt không, nhớ phải tìm người eo thọn ngực bự nữa nhé!”.
Sứ đoàn an ủi đến từ Ottoman được tiếp đón chu đáo nhiệt tình, nhưng người dẫn đoàn Harman thân mang trọng trách, không thể vì chút ân huệ nhỏ nhoi này mà quên đi sứ mệnh thực sự khi đến Algiers: Nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình trạng sức khỏe của nguyên soái.
Người phụ trách tiếp đãi là một trong những trợ thủ của Hayreddin - Gerald Bayan, hắn chuyên quản lý nội vụ, dường như không chút phòng bị, trực tiếp sắp xếp cho ba người trong sứ đoàn vào ở trong dinh thự trên núi của Hayreddin. Algiers cách Ottoman rất xa, ở đây, Hayreddin không dám làm bừa, quá trình thăm dò cũng diễn ra rất dè dặt.
Người trong thành phố đều nói từ khi quay về, Hayreddin luôn đóng cửa không ra ngoài, người hầu trong dinh thự cũng nói hắn toàn nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ có anh chàng bác sĩ và những cô gái trong hậu cung mới có thể tiếp cận. Mới đầu, Harman lo lắng không biết mình có thể gặp được Hayreddin không, ai ngờ sang đến ngày thứ hai, quản gia Bayan đã mang tin tốt tới.
“Thuyền trưởng không khỏe, không thể đích thân tới nghênh đón, phải phiền đặc sứ đại giá đến hậu cung một chuyến rồi”.
Harman quá đỗi vui mừng, mặt ngoài lại giả vờ ưu tư: “Vậy thì mạo phạm quá, nếu không phải do chính bệ hạ yêu cầu, tôi cũng không nên quấy rầy nguyên soái nghỉ ngơi thế này”.
Bayan không nói năng gì, gật đầu, quay người dẫn đường.
Các khu trong dinh thự của quý tộc Hồi giáo được phân chia rất rõ ràng, chủ nhà chỉ được đãi khách ở tiền sảnh, hậu viện là chốn vô cùng riêng tư của phụ nữ, người ngoài không thể đặt chân vào được. Cho dù được phép, Harman cũng không thể tuy tiện đi lại lung tung, hắn đi theo phía sau Bayan, không ngừng liếc mắt quan sát bốn phía. Trong vườn phơi không ít dược liệu, còn có những tấm vải trắng băng bó đã được giặt sạch bay phấp phới trong gió.
Đi qua hai khoảng sân, ba cánh cửa trắng ngà, Bayan dừng lại trước một cánh cửa khảm đồng, nói với Harman: “Đây là phòng ngủ của thuyền trưởng”.
Hắn gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng trả lời yêu kiều, sau đó cánh cửa lớn hé mở, một cô gái đeo mạng che mặt nửa xuyên thấu thò đầu ra: “Mời vào, chủ nhân không thể tiếp xúc với gió, xin hãy nhanh lên cho”.
Harman vội lách người vào, vừa vào đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc tựa như mùi rượu trộn cùng dược thảo, căn phòng không mở cửa sổ một thời gian dài cũng tỏa ra mùi chua chua. Dưới ánh sáng lờ mờ, dưới sự hun nóng của chậu than bằng đồng đang cháy, cả phòng nóng như đầu hạ, mấy gia nhân tuyệt sắc ăn mặc mát mẻ đang đứng hoặc ngồi đang nhẹ nhàng gảy lên những âm thanh du dương rất êm tai.
Harman cúi đầu đi tới, tai nghe tiếng cười khúc khích của các cô gái giòn tan như tiếng nhạc. Cô gái mở cửa vén tấm màn nhung dày lên, để hắn đi sâu vào bên trong căn phòng. Chính giữa phòng đặt một chiếc giường mềm bốn cột trụ to cớ một căn phòng nhỏ, Hayreddin đang nằm trên đó, sau lưng nhét rất nhiều đệm kê. Bốn cô gái chia ra quỳ ở hai bên chiếc giường mềm, tay cầm hoa quả, điểm tâm và dụng cụ uống rượu.
“Đặc sứ đi đường vất vả rồi, hoan nghênh”. Hayreddin mở miệng, giọng nói không lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng âm điệu lại rất dài rất chậm, tựa như đang say.
Harman vội vàng cúi người thật thấp, dâng lên thuốc trị thương Suleiman ngự bạn: “Thưa nguyên soái, bệ hạ rất lo lắng cho thân thể của ngài”.
“Tôi không sao, vết thương nho nhỏ ngoài da có thể làm gì được tôi chứ!” Hayreddin cao giọng nói được nửa câu lại tỏ ra đuối sức, Harman ngẩng đầu lên, thấy hắn đang mặc một bộ quần áo rộng rãi, cố áo để hở, có thể nhìn thấy trên l*иg ngực màu đồng một góc của tấm vải băng bó.
Nhìn kỹ còn có thể thấy thấp thoáng hai cô gái ẩn sâu trên chiếc giường mềm. Một người đầy đặn gợi cảm gần như khỏa thân, người kia nhỏ nhắn mảnh mai, mặc một chiếc váy màu trắng bằng vải lanh, nằm sấp lên đùi cô gái đầu tiên. Nàng ta chỉ liếc nhìn vị khách mời bằng ánh mắt lười biếng lạnh nhạt, đôi chân nhỏ trắng nõn hắt lên đung đưa, trên cổ tay cổ chân buộc một cái chuông màu bạc. Nàng ta có một sức quyến rũ rất kỳ lạ, vừa nguy hiểm lại vừa ngây thơ, giống như một con mãnh thú xinh đẹp biếng nhắc, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Harman nhận ra cô gái mắt đen này, vì khi tham gia những sự kiện ở Istanbul, nàng ta chưa bao giờ đeo mạng che mặt. Đây chính là thuộc hạ và tình nhân được Vua cướp biển sủng ái nhất - Hải Yêu Nicole.
Hayreddin tình cờ hỏi về tình hình ở đế đô, Harman liền kể lể những giai thoại chốn quan trường không liên quan, dông dài một lúc. Thị nữ lại mang vào hai chậu than nữa, hơi rượu, mùi thuốc, mùi cơ thể mờ ám của phụ nữ sau khi hoan ái mỗi lúc một nồng theo nhiệt độ, ngay cả bầu không khí cũng trở nên vấn vít lảng bảng. Cô gái ở trần tách một múi quýt đút vào miệng Hải Yêu, cái miệng nhỏ cú nàng ta ngậm một nửa, đầu còn lại sáp lại gần bên miệng chủ nhân, Hayreddin đỡ lấy gáy nàng ta, thậm chí ngậm cả trái cây lẫn cánh môi
hồng vào miệng, nhiệt tình hôn hít. Tiếng chuông khẽ vang lên, cánh tay của Hải Yêu đã với vào bên trong áo choàng của Hayreddin.
“Cơ thể tôi khỏe lắm, rất khỏe, chỉ hơi lười hoạt động, muốn để bản thân được thư giãn thoải mái một thời gian thôi”. Hayreddin mỉm cười, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt lơ mơ say rượu quay đầu lại nói với Harman: “Algiers là thành phố của sự tự do, không có nhiều thanh quy giới luật, đặc sứ có thể ở lại dạo chơi vài ngày”.
Sau khi sứ đoàn rời đi, những bức thư thúc giục Hayreddin trở về Istanbul không đến nữa, hoặc có lẽ Roxelana cũng không hoàn toàn yên tâm, nhưng biểu hiện của Hayredsin khiến bà ta lựa chọn đối phó với kẻ địch gần ngay trước mắt.
Cùng lúc đó, Andrea Doria kinh ngạc nhận được một bức mật thư nghị hòa. Bức thư có chữ ký của người đàn ông tóc đỏ bày tỏ, hắn đang lâm vào tình cảnh khó khăn ở đế quốc Ottoman, hy vọng có thể đổi phe rời xa đất nước bá chủ kia. Đổi lại, Tây Ban Nha phải trả lại Tunisia, hơn nữa Charles phải phong hắn làm vua Bắc Phi.