Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hải Vực Ái Tình

Chương 8: Hy Vọng Tan Vỡ

« Chương Trước
Nàng không thể chịu đựng nổi chuyện Hải Hậu giấu lúc nàng 150 tuổi, mọi chuyện bắt đầu bùng phát, bà đã nói với nàng trong tuyệt vọng. Trái tim biển sâu vẫn tồn tại, nhưng nó không phải là di vật của thần tiên trong truyền thuyết, nó quả thực có hình dạng như một viên ngọc trai, bởi vì nàng - Thủy Tuyết sinh ra là một thai nhi chết lưu. Hải Hậu tuyệt vọng, mong nàng được sống, bà cầu xin Thần biển cứu nàng, và nàng không biết Thần biển có xuất hiện hay không.

Nhưng nàng đã lấy lại nhịp thở chỉ sau ba ngày, và nhảy nhót như một đứa trẻ bình thường. Hải Hậu ngạc nhiên.

Vào ngày nàng sống lại, Hải Hậu có giấc mơ, 1 giọng nói cất lên, nói rằng : Nàng sinh ra là Trái tim biển sâu, chỉ cần nàng ở đó, nàng có thể bảo vệ vùng biển thịnh vượng, ngay cả trong biển tối.

Trái Tim Biển Sâu cũng có sức mạnh trẻ hóa, nó luôn bị dội ngược khi nàng còn nhỏ, nó sẽ không ổn định cho đến khi nàng trưởng thành.

Vì vậy, cơ thể nàng rất yếu ớt, nàng không thể giữ tinh hoa cho riêng mình. Tất cả đều là dành riêng cho Uguess, Hải Hậu đối xử với nàng không bình thường. Bà luôn nhắc nhở, đừng để thế lực đen nào biết bí mật về cơ thể nàng, nếu không, nàng sẽ chết.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, bí mật này lại được chính nàng giao cho kẻ thù.

Thần Hy làm sao mà biết được diện mạo thật của Trái Tim Biển Sâu? nhưng nàng đã phạm phải một tội rất lớn.

Nàng nghĩ đến đêm tân hôn, tự mình nói riêng với hắn, nói cho hắn biết tất cả bí mật của nàng.

***

Niềm vui của nàng là phụ - mẫu thân yêu, huynh đệ, sư tỷ Hoàng tộc, thần dân Uguess của nàng. Nàng đến đây rồi, đến đồng hành cùng mọi người, không để mọi người cô đơn nơi Hoàng Tuyền nữa.

Nàng lấy Trái tim Biển Sâu trong cơ thể mình ra, nàng không cảm thấy đau, nhưng cả người tê rần.

- Đưa cho chủ nhân của ngươi, đây là Trái tim Biển Sâu.

Nàng đưa cho con Quái thú của Thần Hy.

Đây cũng là lần thứ hai nàng nhìn thấy Trái Tim Biển Sâu. Lần đầu tiên cách đây 150 năm.

Mẫu hậu không chịu nổi những lời cầu nguyện liên tục vớ vẩn của nàng lên đã lấy nó ra khỏi cơ thể nàng, cảm giác lúc đó giống hệt như bây giờ.

Mẫu hậu thấy nàng đã học được bài học và ngay lập tức gửi nó trở lại chỗ trống trong tim.

Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng, mình không thể sống thiếu nó, nếu không sẽ là ngõ cụt.

Sự xuất hiện của Trái Tim Biển Sâu không có gì ngạc nhiên, nó giống như những viên ngọc trai do trai biển nhổ ra, lại không đẹp bằng viên ngọc nhiều màu sắc. Nó chỉ có màu trắng tinh khiết, được bao bọc bởi ánh sáng màu bạc mờ nhạt xung quanh.

Cơ thể nàng nặng nề như tượng, nàng biết rằng : Trái tim biển sâu đã bị lấy đi quá lâu, cơ thể nàng sẽ biến thành một tác phẩm điêu khắc.

Nhưng may mắn thay, nàng đã có thể chết ở Uguess thân yêu. Đây là đáy Strelitzia - nơi duy nhất không bị vấy máu.

Không ai biết rằng đáy strelitzia này nối liền với Biển Vô vọng, chỉ vào mùa đông, rễ cây của strelitzia sẽ xuyên qua lớp đất dày, trồi lên mặt đất. Cơ thể nặng nề của nàng đập qua khu vực mong manh này.

Cuối cùng, những điều nàng ước, tất cả các thứ ở strelitzia băng giá này đều biến thành những con chim thiên đường và bay lên. Biển Vô vọng gieo mầm cho chúng, chờ đợi sự nảy mầm của năm sau. Một vòng luân hồi mới ..

Nàng chìm xuống, rơi vào lòng đất, sẽ không ai nhìn thấy nàng nữa.

Quái thú sẽ giải thích thế nào với chủ nhân của nó?

Lòng biển sâu từ từ lộ ra bộ mặt thật của mình. Một viên ngọc trai màu bạc với những huyết mạch phức tạp trôi nổi trên đó.

Mùa đông ở Uguess trẻ hóa ngay lập tức, strelitzia tái tạo và chuyển hóa với tốc độ cực nhanh, sinh ra thế hệ tiếp theo.

Mặt đất mỏng manh bên dưới đã vững chắc trở lại.

*****

Cùng lúc đó, Thần Hy đang đọc tác phẩm về Trái tim biển sâu.

Đột nhiên trái tim hắn nhói lên, một nỗi hoảng sợ và bất lực trào dâng trong lòng hắn.

Đó là nơi đặt viên đá đồng hồ nàng tặng, hắn lấy 1 viên đá ra từ từ, vết nứt lan nhanh, viên đá chia đôi và rơi xuống đất nhanh chóng. Hắn bắt được nó với tốc độ rất nhanh, nhưng hơi hụt hẫng vì nó đã tan biến mất.

- Thần Hy, đây là Trái tim biển sâu. Chúng ta đã có được nó.

Nữ tử áo đỏ hân hoan bước vào với khuôn mặt rạng rỡ, ả ta đã nhận được thông tin của Quái thú.

Ả bước vào, thấy Thần Hy đang ngồi xổm một cách kỳ lạ, như thể đang cầm thứ gì đó trong tay.

- Thần Hy, Thần Hy có chuyện gì với chàng vậy?

Nữ tử đó bị một luồng khí cực lớn hất văng ra. Ả đập vào tường.

- khụ khụ.

Vết máu chảy dọc theo khóe miệng của ả.

Thần Hy chậm rãi ngẩng đầu, ả thấy rõ. Đôi mắt hắn đỏ hoe, những tia máu đỏ loang ra khóe mắt, nét mặt trống rỗng, giống như một người chết biết đi, hắn có vẻ điên cuồng, tuyệt đối không phải Thần Hy.

Ả ta ngất đi.

Thần Hy không còn là chính mình. Những cảnh tượng tua lại ngây ngô xấu hổ, viên đá thông báo cho hắn xem.

Khi nàng hứa, khuôn mặt nàng như những vì sao, làm sáng trái tim hắn, và cuộn giấy vẽ của nàng đầy ắp cuộc sống hàng ngày của hắn.

Nàng cẩn thận giới thiệu bản thân mình với bức tranh về hắn, nàng muốn tự mình nhận được lời khen ngợi của Thần Hy.

Khi nàng bị thương, khuôn mặt là thứ quan trọng nhất, vì sao nàng sợ nó xấu? Đó là sợ hắn bỏ đi?

Hắn khóc, khóc thật nhiều... Thủy Tuyết đã chết... Cảnh tượng nàng lấy ra Trái tim... Hắn đã biết mình sai, sai ngay từ đầu. Tâm hắn đau đớn, quằn quại. Hắn không muốn nàng chết, tuyệt đối không.

***

Đôi khi người ta biết rằng : mình rất trân trọng người trước mặt, lỡ mất đi rồi sẽ hối hận.

Ai cũng hiểu nguyên tắc này, nhưng điều thực sự quan trọng : người trước mặt là ai, phải tiếc nuối mất đi khi nào mới có thể nhận ra tấm chân tình của mình?

-----

Không ai biết rằng, Thủy Tuyết muốn chủ động tiết lộ bí mật của mình cho Thần Hy trong đêm tân hôn, rồi chia sẻ trái tim sâu thẳm với người yêu.

Nhưng người ta cũng không biết rằng, điểm yếu lớn nhất của Thần Hy là Thủy Tuyết, ngay cả hắn cũng không ngờ tới, làm đau nàng chính là đau chính mình, nếu nàng đau, trái tim luôn lạnh lùng của hắn cũng sẽ âm u, vô tận.

Vẻ mặt của hắn sụp đổ, thế giới của hắn sẽ giống như bầu trời viết tắt, nó đen kịt, tim hắn đau như sắp chết, hắn thậm chí còn không thở nổi.

***

Thần Hy loạng choạng bước ra ngoài, hắn bàng hoàng.

Uguess - mảnh đất đó, vùng đất ở Strelitzia yêu thích của nàng, Trái tim biển sâu đang lơ lửng trên Strelitzia.

Sức mạnh trẻ hóa của nó thực sự rất mạnh.

Nhưng nàng giờ ở đâu? Chẳng phải hắn đã cảnh báo với Quái thú chữa bệnh rằng : một khi có được trái tim biển sâu, nhất định phải đưa nàng trở lại nguyên vẹn sao?

Hắn vung thanh kiếm bạc của mình, chém điên cuồng xuống strelitzia, dùng hết sức bình sinh để phá vỡ mặt đất, cuối cùng biển Vô vọng cũng phơi bày ra trước mắt.

Quái thú duỗi ra móng vuốt của nó, nhưng Thần Hy đã nhảy xuống rồi.

Ở đây tối như vậy? Thủy Tuyết sẽ không thích ở đây. Vì nàng rất sợ bóng tối.

Viên sỏi đầu tiên, một viên sỏi rồi lại một viên sỏi khác..

Đèn đường nổi lên cùng với nước biển Vô vọng.

Hắn nắm lấy viên đá dưới chân, trên đó có khắc: Thần Hy. Đây có lẽ là viên đá đồng hồ nàng làm cho hắn.

Nhưng Thủy Tuyết thân yêu của hắn ở đâu?

Một hạt máu đỏ tràn ra từ hốc mắt hắn, rơi xuống viên đá đồng hồ.

Tượng điều khắc của nàng hiện ra, hắn sững sờ, đôi tay run run chạm vào nàng.

- Thủy Tuyết, ta sai rồi... Ta biết nàng rất hận ta... Nếu có kiếp sau... Ta ước sẽ được ở bên nàng, bù đắp lại nỗi lầm của mình...

Thần Hy ngồi gục ở đó. Đầu hắn trống rỗng. Hắn sống đến bấy giờ vì tham vọng của riêng mình, cứ mải mê kiếm tìm điều xa xôi, mà chẳng mấy để tâm hay trân trọng những điều hắn đang có. Hắn không nhận ra tình yêu đó quan trọng thế nào cho đến khi nó mất đi mới thấy hối tiếc.

Lúc hạnh phúc ở ngay trước mắt mà hắn không mảy may trân trọng, để rồi khi hạnh phúc ra đi mới tự trách móc và dằn vặt bản thân. Hắn nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn màng bởi hạnh phúc không còn nữa. Thủy Tuyết đã mất rồi.

Có những lời nửa nói nửa ngừng, cứ nghĩ rằng để sau này sẽ nói nhiều hơn như thế. Nhưng hắn chẳng hề biết rằng, vĩnh viễn sau này sẽ chẳng còn cơ hội để nói.

***

Đông sang xuân lại đến. Hắn cứ ngồi gục ở đó, suy nghĩ về những điều đã qua. 1 thời gian sau hắn mất, thi thể hắn biến thành tượng điêu khắc ôm lấy chân nàng.

Đất ở Strelitzia cũng liền lại, không ai có thể biết bí mật nơi này nữa.

*****

Hàng ngàn năm sau, nhân gian tương truyền rằng : Ngày Strelitzia trẻ hóa, không có mùa đông, vạn vật sinh sôi nảy nở. Có 1 nữ tử áo đỏ nhảy từ trên cao xuống đất ở Strelitzia, không biết nàng ta đã nhảy bao nhiêu lần, như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại không thấy. Có người nói nàng ta tìm Phu Quân, nhưng sự thật thì không ai biết....

END
« Chương Trước