Chương 7: Trái Tim Biển Sâu

Đối với hắn, hắn không có cảm xúc tình người.

Hắn ôm lấy nàng, giống như lúc trước che chở cho nàng dưới đáy biển sâu, nhưng... thật kinh khủng. Nàng yếu ớt, cảm giác buồn nôn dâng lên tận đáy lòng, nàng nôn thốc nôn tháo vào ngực hắn, hắn dừng lại một lúc, cũng không quan tâm.

Ánh sáng chói lọi bên ngoài khiến nàng hơi khó chịu, nàng muốn ngất đi, nhưng Thần Hy không biết đã truyền gì cho nàng, tinh thần và suy nghĩ của nàng hoạt động mạnh mẽ nhưng cơ thể nàng lại choáng váng, yếu ớt, không thể sử dụng được.

Nữ tử áo đỏ cay đắng nhìn nàng, thật kỳ lạ là Thủy Tuyết - một người sắp chết ả vẫn có thể phẫn nộ? 1 sự phẫn nộ vô cớ. Có thể vì nàng đã cướp đi vị hôn phu của ả.

Thần Hy ôm nàng lên bục cao.

Đây không phải là Uguess, bên dưới là một thành phố trong môi trường kỳ lạ. Có lẽ đây là Biển Đen? Vương quốc của hắn? Hắn ôm nàng ngồi trên ngai vàng nói:

- Thả ra.

Chỉ nghe hắn thì thào. Tiếng xiềng xích vang lên, trong lòng nàng dâng lên một linh cảm xấu. Hắn dựng nàng lên trong vòng tay mình, để nàng nhìn thấy mọi thứ bên dưới.

- Bất cứ khi nào nàng nói, ta sẽ dừng lại.

Thần Hy dường như đã nói điều gì đó mà nàng không quan tâm.

- Bắt đầu. Theo lệnh của hắn, vụ thảm sát lại bắt đầu, và tiếng hú nhanh chóng nổ tung trong đầu nàng.

- Không, không, dừng lại, dừng lại.

Đáng tiếc, nàng không thể cử động. Nếu nàng có thể cử động, nàng thực sự muốn gϊếŧ chết hắn.

Nhìn người ở bể bơi dần dần giảm đi, những người Uguess đáng thương, những đứa trẻ đáng thương...

- Ta, ta cầu xin ngươi. Đừng gϊếŧ, đừng gϊếŧ. Làm ơn... Dừng lại...

Nữ tử áo đỏ ngăn cản thuộc hạ của hắn và nhìn nàng với vẻ quan tâm.

- Đừng gϊếŧ họ nữa, vì trái tim của biển sâu, ta cầu xin ngươi , ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi thả những người này đi. Ta thề, những người Uguess này sẽ không bao giờ báo thù ngươi. Làm ơn hãy tin ta, ta cầu xin ngươi.

Đôi mắt khô của nàng lại trở nên ẩm ướt. Thần Hy giơ tay, nắm bắt những giọt nước mắt của nàng.

- Ta hứa, không, ta thề, mỗi câu đó đều là sự thật. Nếu ngươi không đồng ý thì cứ gϊếŧ họ đi. Dù sống trong hối hận cả đời, ta cũng không bao giờ cho ngươi biết trái tim biển sâu ở đâu. Ta sẽ luôn....

- Được rồi, ta hứa với nàng..

- Cho ta một ngày. Ta sẽ tìm cho ngươi, nếu ngươi lo, có thể cử người theo dõi ta.

- Không, thần dân của nàng vẫn ở trong tay ta, ta tin nàng.

- Được rồi.

Lệnh cấm cơ thể nàng được dỡ bỏ, nàng lăn ra đất trong tích tắc.

- Nhưng nếu không giữ lời, dù lòng biển sâu đến đâu, ta cũng cho tan nát lần nữa.

***

Nàng không biết phải đối mặt với thần dân của mình như thế nào, nàng bước đi trong ánh mắt hắt hủi của họ.

Nữ tử áo đỏ không lo lắng khi nàng sẽ tự mình lấy Trái tim Biển sâu, nhưng sợ nàng giở trò. Vì vậy, ả cho hắc thú canh gác nàng.

Nếu như lấy Trái tim Biển sâu ra ngoài rồi thì con thú chữa bệnh này sẽ mang về và gϊếŧ nàng. 1 mũi tên trúng 2 đích. Ả ta thật nhẫn tâm, không khác gì Thần Hy.

**

Tốc độ của nàng không nhanh, con thú chữa bệnh màu đen hắt hơi liên tục phía sau, dường như nhắc nhở nàng phải nhanh hơn.

Nàng nghiến răng nuốt nước mắt vào trong lòng, con thú này đã gϊếŧ chết Tam huynh của nàng, nhưng nàng không thể làm gì được.

Thần Biển, ngài vẫn tồn tại chứ? Nếu còn tồn tại, xin hãy cho ta biết, làm cách nào để trả thù Thần Hy? Có thể trả mối hận thù sâu sắc của mình? Điểm yếu của một kẻ máu lạnh không tình người đó là gì?

Không, sẽ không có sự trợ giúp của ai cả.

Nàng đi một chút, con quái vật thấy nàng bước đi chậm chạp, cuối cùng hết bình tĩnh, nó chạy thật xa trước mặt nàng, rồi nằm đó chờ.

Sự yếu đuối chết tiệt của nàng khiến nàng không thể làm gì được nó. Nhưng không sao, hôm nay nàng sẽ được tự do.

Có một tiếng gầm lớn sau lưng nàng, nàng quay đầu lại, một con thú săn chết tiệt khác chạy đến, nó là con thú chữa bệnh của Thần Hy.

Con thú phía trước cũng nghe thấy tiếng gầm, lập tức bò lên từng chút một. Quái thú của Thần Hy đến với nàng, cơ thể khổng lồ của nó khiến nàng phải ngước lên nhìn, hắn đổi ý và muốn gϊếŧ nàng ở đây? Điều đó cũng tốt hơn.

Với một tiếng "bùm".

Biển đã bị đẩy ra xa bởi một cơn sóng lớn mà rất lâu rồi không thể nào nguôi được. Con thú chữa bệnh nằm trên mặt đất, sử dụng chiếc đuôi dài màu đen trên lưng. Đây là? Nàng không thể hiểu con quái thú muốn nói gì. Vì vậy, nàng bỏ qua nó, tiếp tục đi theo con đường của riêng mình.

Thủy Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng con thú đen này giống chủ nhân của nó, nàng kêu lên, bị con thú lấy đuôi ném lên lưng nó.

Ồ, thật là trớ trêu khi ngồi trên núi của kẻ thù. Con vật này thực sự chạy rất nhanh

Thật ra, tại sao nàng lại chậm chạp như vậy? Làm sao có thể mưu đồ như hắn?

Nàng 1 điểm phản kháng cũng không có. Nó không cần phòng bị để chống lại nàng.

Nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, chỉ cần nàng sử dụng con quái thú. Cố gắng tìm kiếm một con khác để đến Uguess.

****

Nàng đến Uguess với tốc độ cuồng phong trên biển.

" Hải Vương - Hải Hậu, hãy tha thứ cho nhi thần, ta vô lương tâm đã trở lại rồi, làm bẩn vùng đất của người, làm xáo trộn tâm hồn của người, nhưng ta muốn ở bên người, dù có chết, 1 hoàng tộc luôn bên nhau - Không bao giờ tách rời."

Lúc đó, hoa ngọc lan cũng đã phai đi hoàn toàn màu vàng tươi, cũng là lúc mùa đông đến. Cảnh đẹp nhất sắp tới, thật tốt để cho Thần Hy thấy những gì nàng đang nghĩ, nàng cắn chặt môi.

" Phụ - Mẫu, các huynh đệ, thực xin lỗi, tha thứ cho ta không thể báo thù, thực xin lỗi, ta nguyện ý chịu hình phạt ngàn năm, cả đời cũng không giải thoát. Ta đã hại người. Hại mảnh đất Uguess yêu dấu. Ta sẽ báo đáp kiếp sau."