Chương 4: Thoát Nạn

***

1 vật xuất hiện trong tay hắn sắc bén như thanh kiếm, sau đó hắn hung tợn vung ra, hắc thú từ trong kiếm xuất hiện, uy nghiêm hạ xuống trên non bộ san hô.

Hắc thú trên non bộ lập tức nhảy xuống, cúi đầu trước Thần Hy.

- Ngươi dám làm cho Hắc Thú của ta sợ hãi?

Nữ nhân đồ đỏ bay từ đó xuống.

- Không phải ta đã nói, không được hành động nếu không có sự cho phép của ta?

Hắn cảm thấy ẩm ướt trong tay phải khi đang giữ Thủy Tuyết, dính và trơn. Đây là máu của nàng?

- không phải là đợi tin tức của ngươi sao?

Nữ tử áo đỏ không đồng ý.

- Ồ, Thái Tử thấy công chúa út của Uguess như vậy xót sao?

Nữ tử bước lên trước nhìn sỏi đá san hô.

- Thật đáng tiếc, trời quá yếu để đỡ gió.

Nữ nhân đó cười nhạt.

- Tuy nhiên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, Thái Tử Điện hạ.

Thần Hy khẽ đưa tay trái lên, một ánh sáng bạc lóe ra, hắn bóp cổ nữ nhân đó, ả ta khó thở vì bị cưỡng chế, trên miệng ả ta xuất hiện một vết máu.

- Kế hoạch của ta, không thể bị ngăn cản bởi bất cứ ai.

Nữ tử áo đỏ bừng tỉnh ngộ, nàng ta ghen tị với Thủy Tuyết. Nhưng nhanh chóng rời đi.

***

Hoàng Tử Dạ Vương lao đến trước, sau đó chứng kiến

cảnh tượng đau lòng, muội muội yêu quý nhất của họ gần như bê bết máu, được Thần Hy giữ trên lưng con cá ngựa.

Các hoàng tử và công chúa khác lần lượt đến, tất cả đều mang vẻ mặt băng giá.

Tam Hoàng Tử bước về phía trước, người thường được cho là hiền lành nhất. Cả con người như đã bị bao phủ bởi băng, và huynh ấy đưa ra lời phán xét.

- Gϊếŧ những con cá ngựa này, cho cá mập răng đen ăn.

Tứ Hoàng tử nâng thanh kiếm sắc bén trong tay lên, cố gắng gϊếŧ chết những con cá ngựa.

- Dừng lại, những con cá ngựa này đã được huấn luyện viên cao cấp nhất của Uguess thuần dưỡng. Không thể phát điên vô cớ. Sau khi gϊếŧ chúng thì phải nói nguyên nhân như thế nào?

- Hừ, vậy thì cứ để đám dã thú này đi?

- Sau khi điều tra nguyên nhân, gϊếŧ chết cũng không muộn, nhanh chóng trở về cung điện. Đại công chúa đã ngắt lời họ.

*****

Ba hoàng tử cùng nhau nghiên cứu và chữa trị, vết thương trên người Thủy Tuyết cuối cùng cũng lành lại, nhưng sau lần này, họ sợ rằng Hải Hậu sẽ không bao giờ để họ đưa muội muội ra ngoài nữa.

- Hừ, có lẽ sau này muội muội sẽ hoàn toàn bị giam lỏng. Hoàng thái y trong cung nhận lệnh của phụ thân. Sớm đã chờ đợi bên ngoài rồi, ngọc nữ của Đế quốc quốc bị thương, quả là đáng sợ. Ta không biết ai đã làm điều đó, nhưng ta không thể để yên chuyện này.

Đại huynh siết chặt tay lại.

*****

Nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm sau khi tỉnh dậy. Bên cạnh nàng là Hải Hậu.

Lúc nàng tròn 200 tuổi, bà không ngủ cùng nàng nữa.

Nàng ôm mẫu hậu của mình. Bà mở mắt và hỏi:

- Con tỉnh rồi?

Hải Hậu đưa tay vén mái tóc dài trên trán nàng.

- Con không sao, chỉ mất máu chút thôi. Không ai nghĩ rằng con cá ngựa đột nhiên phát điên cả.

- Lúc đó xảy ra chuyện gì? Thần Hy ở đâu?

Giọng điệu của Hải Hậu có phần trách móc.

- Chàng đi giúp các Hoàng huynh vây bắt cá mập răng đen, Mẫu hậu đừng trách chàng. Ngoài ra, những con cá ngựa rõ ràng bình tĩnh, nhưng chúng đồng loạt trở nên điên cuồng, điều này có chút đáng ngờ.

- Hoàng huynh của con đã đi khám xét, huấn luyện viên nói : cá ngựa hưng phấn có hai nguyên nhân, một là gặp nguy hiểm, hai là động dục.

- Mối nguy hiểm lớn mà cá ngựa cảm thấy là gì?

Hải Hậu trông nghiêm trang.

Nhân tiện, nàng có vẻ như đã nhìn thấy bóng dáng của một nữ tử mặc y phục đỏ.

Nàng không biết lúc đó bộ não của mình đang rối loạn hay là do nhìn lầm. Sau đó, cơ thể nàng bị sức cản khổng lồ của biển nhấn chìm. Nàng bất tỉnh, cảm giác có người vớt lên.

- Lẽ ra Thần Hy cứu con, hắn phải nhìn thấy ai ở đó. Nhưng ta hỏi, hắn nói không nhìn thấy gì. Có khả năng hắn đang nói dối.

- Chàng không nói dối. Bởi vì, nếu có người thực sự muốn con chết trong vụ tai nạn đó, tại sao Thần Hy phải cứu con?

Thủy Tuyết tự an ủi mình. Hiện tại, nàng lo lắng cho Thần Hy, dù sao hắn cũng bị Hoàng huynh trách móc, vì họ nhờ hắn chăm sóc cho nàng thật tốt. Không ngờ xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy.

- Thần Hy đâu?

Không nhịn được hỏi, trong lòng nàng có chút lo, hắn không sao chứ?

- Hắn không sao.

Hải Hậu nhìn thoáng qua suy nghĩ của nàng.

- Ta hỏi thật, con có thích Thần Hy không?

Nàng quay đầu đi.

- Mẫu hậu nói sao, thì là vậy.

Bà nắm lấy tay nàng.

- Con nhớ nhé, bí mật cơ thể của con không được nói với ai, kể cả người con tin tưởng nhất, ngoại trừ ta và phụ thân con.

- Con biết, con chưa nói với ai.

- Tốt rồi, nếu con thực sự thích hắn, vậy thì ta sẽ hỏi ý kiến

của Phụ thân con.

- Ah.. cái gì?

Rất khó để bắt gặp người mình thích, nhưng nếu hắn không muốn, nàng ép buộc được sao?

- Mẫu hậu không muốn hỏi tại sao con lại thích chàng?

Nàng cảm thấy Hải Hậu đánh giá cao Thần Hy, điều này khiến nàng rất vui.

Hải Hậu âu yếm chạm vào tóc nàng. Cái nhìn này khiến nàng nhớ lại những thăng trầm trước kia của phụ - mẫu.

- Ta không có. Bà nhẹ nhàng đáp.

Nàng vô cùng hạnh phúc.

- Tuy nhiên, con muốn tự hỏi chàng. Đây là việc riêng của con.

- Được.

*******