Người trúng cổ nhất định phải tỉnh táo, dựa vào sức mình để làm chuyện đó.
Triệu Miên tạm thời giành được ưu thế trong trận minh tranh ám đấu của y và tiểu vương gia của Bắc Uyên. Y vui vẻ sảng khoái trở về Chu phủ, không ngờ có một chuyện còn thú vị hơn đang chờ y.
Chu Quảng Thâm nói với y: "Điện hạ, hai mật chỉ gửi lên kinh vừa đến nửa giờ trước, thuộc hạ đã đặt chúng trên bàn trong thư phòng của người."
Triệu Miên sửng sốt trong giây lát, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, lộ ra một nụ cười có thể dùng hai từ rực rỡ để hình dung.
Ngay cả Chu Quảng Thâm hiểu biết rộng rãi khi nhìn thấy nụ cười này cũng không khỏi sửng sốt.
Thái tử điện hạ bình thường đoan trang cẩn thận, lãnh đạm uy nghiêm, luôn khiến người khác quên đi việc y chỉ là một thiếu niên vẫn chưa qua nhược quán.
Triệu Miên bước nhanh về phía thư phòng, những bước cuối cùng gần như là chạy chậm.
Trên bàn có hai bức mật thư, một là của phụ hoàng y, một là của Thừa tướng, Triệu Miên nóng lòng muốn mở thư của phụ hoàng ra trước.
Nét chữ của phụ hoàng trông vẫn ngây thơ như ngày nào, người đã gần bốn mươi tuổi nhưng mấy chục năm qua nét chữ của ông không hề thay đổi, chả khác nào một nhóc con mới bắt đầu học viết cả.
Phụ hoàng viết hẳn năm trang đầy chữ là chữ, tất cả đều là những điều điều vụn vặt hằng ngày.
"Thượng Thực Cục có một đầu bếp mới đến từ Bắc Uyên, là một tay nấu món Thịnh Kinh chính hiệu. Trẫm đã nếm thử rồi, đúng là rất khó ăn."
"Mấy ngày nay Thừa tướng trăm công ngàn việc, làm việc thâu đêm suốt sáng nhưng vẫn dành thời gian đón Tết Trung thu cùng trẫm, tổ mẫu và đệ đệ của con, tiếc là con không ở đây. Tổ mẫu con vẫn luôn miệng nhắc con, bảo con phải trở về trước cuối năm."
"Đệ đệ con lại cao thêm rồi."
Cuối cùng, phụ hoàng cũng căn dặn trong thư rằng khi ở trong lãnh thổ của Đông Lăng, y phải cực kì cực kì cẩn thận.
"Một nơi thích nghiên cứu vũ khí hóa học như Đông Lăng quá nguy hiểm và quỷ quyệt. Đã có biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, thần giỏi tướng tài đã bị lật thuyền trong mương. Miên Miên, con không được bước (gạch bỏ) trẫm (gạch bỏ) nối gót bọn họ!"
Thay vì nói rằng đây là một mật chỉ hoàng đế viết cho thái tử, không bằng nói là một bức thư nhà cha gửi cho con.
Xem ra phụ hoàng vẫn chưa biết mình bị Vạn Hoa Mộng chọn để hạ cổ, đại khái là Thừa tướng không muốn phụ hoàng lo lắng cho nên không nói cho người biết.
Y đồng ý với cách làm của Thừa tướng, nếu phụ hoàng biết chuyện này, có thể sẽ vì lo lắng mà làm ra mấy chuyện không lý trí, nói không chừng còn ngự giá Đông chinh nữa.
Tính ra y xa nhà đã nửa năm rồi, ngày hội đoàn viên như Trung thu cũng lỡ mất.
Triệu Miên đọc tới đọc lui mấy lần, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thông qua giấy viết thư còn thơm mùi mực, y dường như có thể nhìn thấy phụ hoàng đang chậm rãi nói cười với mình.
Triệu Miên lưu luyến đặt thư của phụ hoàng xuống, cầm bức thư của Thừa tướng lên, thu lại ý cười và xem hết sức chăm chú.
Chữ của Thừa tướng cứng cáp hữu lực, nội dung bức thư cũng ngắn gọn súc tích, trang giấy mỏng manh chủ yếu nói về chuyện Song cổ đực cái trong cơ thể hắn.
Thừa tướng đồng ý để y thử tự giải quyết vấn đề trước, đồng thời Thừa tướng cũng nhấn mạnh rằng:
"Nếu không được thì cũng đừng cậy mạnh, thần tự có kế lấy được thuốc giải."
"Mong Điện hạ đặt sức khỏe bản thân lên hàng đầu."
Nghiễm nhiên đó là giọng điệu của Thừa tướng một nước nói chuyện với thái tử, trừ câu cuối cùng:
"Về sớm một chút, phụ hoàng rất nhớ ngài."
Đọc thư xong, Triệu Miên đã hoàn toàn yên tâm như vừa được uống một viên thuốc an thần vậy.
Có Thừa tướng làm tầng bảo vệ cuối cùng, y còn sợ gì nữa.
Sau khi màn đêm buông xuống, những cơn mưa mùa thu bắt đầu rơi xuống kinh đô, tăng thêm vài phần mát mẻ. Qua nửa tháng nữa, hẳn là kinh đô sẽ bắt đầu vào đông.
Mưa đêm rả rích, rơi vào lá chuối kêu lộp bộp, bình trà bốc khói. Trong thư phòng thắp một ngọn đèn, nó tản ra thứ ánh sáng mông lung trong đêm tối, giống như ngôi sao dẫn đường cho khách tha phương quay về nhà.
Viết xong chữ cuối cùng, thả bút xuống. Thiếu niên đang tắm mình trong ánh nến ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cuốn hoàng lịch trên bàn, lắng nghe tiếng mưa rơi trên cây chuối, bắt đầu ngẩn người.
Y đã dùng bút khoanh tròn ngày 15 tháng này trong hoàng lịch.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày đại hỉ mà Vạn Hoa Mộng định cho y và Ngụy Chẩm Phong, thời gian còn lại của y không nhiều. Nếu Ngụy Chẩm Phong đã cúi đầu xưng thần trước y thì y cũng không cần lãng phí thời gian trên người Ngụy Chẩm Phong nữa.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là diệt trừ Vạn Hoa Mộng. Ngụy Chẩm Phong và Phụ Tuyết Lâu sau lưng hắn hiển nhiên sẽ trở trợ thủ đắc lực cho mình.
Miễn là Ngụy Chẩm Phong và Phụ Tuyết Lâu ngoan ngoãn nghe lời, y có thể miễn cưỡng bỏ qua những hiềm khích lúc trước mà cùng bàn đại kế với họ.
Ngày hôm sau, Triệu Miên lại đến "Hẻm ngoại thất" một lần nữa. Y đến cùng một thời gian với hôm qua, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không nhàn nhã nướng cá trong sân như ngày hôm qua nữa mà chỉ ăn món mì trông rất nhạt nhẽo, mi mắt rũ xuống, thần sắc mệt mỏi, nhìn như cả đêm đều ngủ không ngon, đến ăn cũng không có khẩu vị.
Đúng là thiên đạo luân hồi.
Khi y bị Ngụy Chẩm Phong bắt quỳ xuống cũng thức trắng cả đêm, vừa tức vừa giận vừa mệt. Lúc tắm rửa còn dùng hết sức, để lại vệt đỏ mấy ngày không biến mất.
Giờ thấy bộ dạng thê thảm của Ngụy Chẩm Phong thế này thì y yên tâm rồi.