Chương 12: Phù hợp

Đã mấy ngày không về nhà, Vân Ly mở cửa sổ cho thông gió, ngay sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Khi kiểm tra tủ lạnh, phát hiện bên trong còn mấy quả xoài dùng để làm bánh kem cuộn, bắt đầu có dấu hiệu hỏng do để lâu.

Quyết định đến nhà Đặng Sơ Kỳ quá vội, tuy rằng sau đó hai người còn quay về nhà cô lấy quần áo tắm rửa, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ ra.

Vân Ly lấy toàn bộ ra, đặt lên bàn, nhìn chằm chằm đống hoa quả hồi lâu.

Vừa rồi Phó Thức Tắc có hỏi cô, bánh kem cuộn mua ở đâu.

Chẳng lẽ… vừa rồi anh đột nhiên kiên nhẫn cho cô kiến nghị, là bởi bởi vì cảm ơn bánh kem cuộn mà cô tặng?

Mặc dù ý định ban đầu của cô muốn hỏi anh là, cô vào EAW làm việc, anh có ý kiến gì không?

Nhưng mà, cho dù nguyên nhân là gì, trái tim thấp thỏm cả một đường cuối cùng cũng tìm lại được sự bình tĩnh.

Ít nhất từ chuyện này có thể chứng minh, anh cũng không chán ghét cô, dù có khả năng cô sẽ vào làm việc cùng công ty với anh, anh cũng sẽ không cảm thấy phản cảm.

Mỗi lần gặp Phó Thức Tắc, tâm trạng Vân Ly lập tức trở nên thấp thỏm, hồi hộp, nhưng đây cũng không phải điều gì xấu.

Không biết từ lúc nào… chỉ bởi vì một hành động, cử chỉ vô tình của anh mà khiến cô gục ngã, chỉ vì một câu nói lạnh nhạt của anh mà trái tim vốn hoá tro tàn, lại chậm rãi hồi sinh.

Hệt như một lon nước có gas không có bọt khí, sau khi bị lắc qua lắc lại, lại xuất hiện lên muôn vàn bọt khí, hừng hực khí thế sủi lên.

Cô ngẩn người, một lúc lâu sau mới khẽ cong môi cười.

Vân Ly hoàn hồn, lấy túi đựng rác, định vứt những quả xoài này đi.

Nhớ tới lời cuối cùng mà Phó Thức Tắc nói, cô thoáng dừng lại, mỗi lần ném một trái xoài vào túi, lại thì thầm nói: "Phù hợp…"

Phù hợp.

Không phù hợp.

Phù hợp.

Còn một từ.

Vân Ly ném vào trong túi, mắt cũng chẳng thèm chớp, kiên định nói: "Phù hợp."

-

Chờ Hạ Tung Thanh gửi số máy liên lạc của nhân sự của EAW qua WeChat, khi Vân Ly định add danh bạ, thì ngạc nhiên phát hiện đối phương đã có trong danh sách bạn bè của mình.

…Chính là Hà Giai Mộng, nhân viên phụ trách buổi trải nghiệm đợt vừa rồi.

"..."

Vân Ly click mở vòng bạn bè của cô ấy.

Phát hiện trong khoảng thời gian này, Hà Giai Mộng quả thực có đăng một vài mẫu thông báo tuyển dụng trong vòng bạn bè, giống như thông tin mà Hạ Tung Thanh gửi cho cô, vị trí đang tuyển cũng chính là chuyên ngành của cô - R&D của bộ phận kỹ thuật.

(*) R&D là viết tắt của cụm Research and Development: Nghiên cứu và phát triển sản phẩm.

Cô không có thói quen lướt bài đăng trong vòng bạn bè, cho nên không chú ý tới.

Do dự hồi lâu, Vân Ly gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy: [Giai Mộng, cô là HR bên EAW à?]

Hà Giai Mộng rep rất nhanh: [Không.]

Hà Giai Mộng: [Tôi là thư ký Tổng giám đốc, nhưng do trong thời gian này bộ phận nhân sự hơi bận cho nên tôi được điều qua hỗ trợ. Nhưng mà tôi chỉ đảm nhận công tác sàng lọc, lựa chọn CV và sắp xếp thời gian phỏng vấn thôi.]

Hà Giai Mộng: [Sao thế?]

Vị thế giữa hai người hiện tại có chút thay đổi, Vân Ly không biết nên mở lời ra sao, cô cẩn thận cân nhắc từ ngữ, cố diễn giải một cách đơn giản, uyển chuyển nhất ý định của mình.

Tuy kinh ngạc nhưng phản ứng của Hà Giai Mộng cũng chẳng đến mức thái quá. Chỉ bảo Vân Ly gửi CV cho mình, rồi hỏi thêm một số vấn đề liên quan. Chẳng bao lâu sau, EAW đã gửi đến thông báo mời phỏng vấn chính thức.

Sau khi các thủ tục, quy trình cần thiết kết thúc, Hà Giai Mộng còn để lại một câu ý tứ khá sâu xa: [Nếu không có gì thay đổi, có lẽ ngày mai cô sẽ gặp được người quen đó.]

Hà Giai Mộng: [Hẹn gặp lại.]

Vân Ly thoáng nghi hoặc, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều.

Cô nghĩ thầm, dịp công tác với EAW trước đó, quả thực cô có gặp và làm việc với không ít nhân viên công tác, gặp phải người mình biết là lẽ đương nhiên, nhưng đủ thân để gọi là “người quen” thì hẳn chẳng có ai.

...

Sau khi phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác, cho đến đến khi đến EAW để phỏng vấn, Vân Ly mới hiểu được lời này có nghĩa là gì.

Hóa ra "người quen" này không dùng để chỉ "người thân quen", mà là chỉ "người cùng ngành".

Ngoài cô ra, còn có hai người cũng tham gia phỏng vấn hôm nay, một nam một nữ.

Người phụ nữ kia chính là Đỗ Cách Phi - là cái người ở KTV lần trước muốn hỏi WeChat của Phó Thức Tắc thông qua Từ Thanh Tống, nhưng không có kết quả.

Họ được an bài ngồi đợi trong cùng một căn phòng chờ.

Đỗ Cách Phi cũng nhận ra cô, chủ động chào hỏi: "Hi, cô cũng đến đây phỏng vấn sao?"

Vân Ly thiếu tự nhiên, gật đầu cứng ngắc.

Thấy thế, người đàn ông bên cạnh tò mò hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Đỗ Cách Phi không trả lời thẳng vào trọng tâm, tuỳ tiện kiếm một lời nói nửa thật nửa giả để chống chế.

Tiếp theo, hai người tôi một câu, anh một câu trò chuyện rôm rả. Trong lúc nói chuyện, người đàn ông có cố tình nhắc tới Vân Ly vài lần, có ý giúp cô gia nhập vào câu chuyện, nhưng thấy cô hoàn toàn chẳng có hứng thú, cho nên đành từ bỏ.

Sau đó, Đỗ Cách Phi nửa thật nửa giả trêu chọc: "Người ta không muốn nói chuyện với anh đâu, cho cô ấy xin một khoảng trời bình yên."

"..."

Từ hôm nhận được mail thông báo thời gian phỏng vấn, ngày nào Vân Ly cũng lên mạng tìm những câu các bên tuyển dụng hay hỏi, còn gọi Đặng Sơ Kỳ để xin thêm kinh nghiệm. Tâm trạng cũng rơi vào trạng thái lo lắng, bồn chồn.



Mỗi lần gặp phải sự việc tương tự, phản ứng của Vân Ly đều như thế.

Cả việc đồng ý tham dự lời mời trải nghiệm các hạng mục thực tế ảo của EAW trước đó cũng khiến cô cũng lo âu một khoảng thời gian.

Phản ứng lúc thi cử của Vân Ly tương đối kém, thậm chí còn tệ hơn nữa khi đối mặt với người lạ. Nhiều khi mọi thứ diễn ra quá dồn dập, thêm tâm lý không vững kèm những triệu chứng lo âu khiến cô gặp khó khăn ngay cả khi đối mặt những câu hỏi đơn giản nhất.

Vòng thi thứ hai của kỳ thi nghiên cứu sinh, cô xếp hạng chót.

Đây cũng là lý do tại sao lần đầu gặp Vân Ly, rất nhiều người cảm thấy cô khó gần.

Cô không am hiểu nghệ thuật giao tiếp với người lạ cho lắm, hơn nữa trời sinh mặt cô đã mang nét cứng cỏi, vừa lạnh nhạt lại có chút xa cách, lúc không cười nói dễ khiến người ta cảm thấy cô gái này quá sắc bén, khó chung đυ.ng. Mà xuất phát từ nguyên nhân không giỏi trò chuyện, các câu trả lời của cô thường ngắn gọn, thẳng thắn quá mức, lại càng có vẻ cô đang từ chối tiếp chuyện đối phương.

Vân Ly cúi đầu, không giải thích.

Cũng bởi câu này, mà can đảm mở miệng tham gia cuộc chuyện trò của cô cứ thế xẹp xuống như quả bóng xì hơi.

Cô lập tức đánh bài lùi.

-

Theo thứ tự, cô là người phỏng vấn cuối cùng.

Người phỏng vấn là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi tên là Phương Ngữ Ninh, tóc ngắn, gọn gàng, đeo một cặp kính không viền, đôi môi trời sinh hơi cong xuống, nhìn vừa già dặn lại có phần uy nghiêm.

Nhưng mà chỉ có một người phỏng vấn cũng phần nào giúp cô bớt căng thẳng hơn.

Lúc ấy cô đi tham gia vòng phỏng vấn ở Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, trong phòng có tổng cộng năm, sáu giảng viên ngồi đó. Bước vào cửa, thấy thế trận kia, đầu óc cô lập tức trống rỗng. Khi ấy ý nghĩ duy nhất trong não Vân Ly đó là: Chuyến đi này coi như công cốc rồi.

Cuộc phỏng vấn kéo dài khoảng hai mươi phút.

Phương Ngữ Ninh gật đầu, sửa sang lại tư liệu: "Ok. Ứng viên có vấn đề gì muốn hỏi không?"

Lúc trước Vân Ly đã tìm tòi những thứ liên quan đến vấn đề này, hơn nữa đa số đáp án đều là… tốt nhất đừng nói "không có", cũng đừng đặt câu hỏi quá cao thâm để người phỏng vấn không thể trả lời.

Vân Ly ra vẻ suy tư, sau đó từ tốn hỏi một vài câu về tương đối phổ biến.

Kết thúc, Phương Ngữ Ninh nói trong vòng ba ngày sẽ có kết quả của vòng phỏng vấn thứ hai, bảo cô trở về chờ thông báo.

Vân Ly không cảm thấy nhẹ nhõm vì điều này, mà thấy áp lực thậm chí còn nặng nề hơn, khẽ giọng nói cảm ơn sau đó rời đi.

Ra đến ngoài, men theo lối đi nhỏ ở phía trước, nhìn thấy khu vực làm việc bên kia, Hà Giai Mộng đang mỉm cười nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Khi nhìn thấy cô ra, Hà Giai Mộng quay đầu chào hỏi: "Xong rồi à?"

Vân Ly gật đầu.

Hà Giai Mộng tò mò: "Cô Nhàn Vân, tôi xem trên sơ yếu lý lịch có ghi là cô mới nhập học năm nay, sao đột nhiên lại muốn làm việc ở EAW?"

Vân Ly cân nhắc hồi lâu mới chậm rì rì đáp: "Ừm… Giáo viên hướng dẫn của chúng tôi kiểu… sống chết mặc bay. Bình thường cũng không quan tâm mấy đến nghiên cứu sinh do mình hướng dẫn. Hơn nữa lịch học của nghiên cứu sinh tương đối ít.”

Vài ngày trước khi cô nhập học, những đàn anh đàn chị add cô vào một nhóm nhỏ, bật mí cho cô một số thông tin về phòng thí nghiệm này. Ví dụ ở đây thầy hướng dẫn hoàn toàn mặc kệ sinh viên, khuyên cô tốt nhất nên sớm đi ôm đùi giảng viên hướng dẫn khác, tích cực giao lưu, kết nối với nhóm nghiên cứu khác, may ra mới có hi vọng tốt nghiệp.”

Vân Ly thầm nghĩ bản thân có thể vượt qua vòng thi tuyển thứ hai, bước chân được vào Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu đã sử dụng toàn bộ vận may cả đời rồi, giờ bảo cô đi tạo quan hệ, bám càng các thầy cô hướng dẫn khác, còn phải mặt dày giao lưu, kết nối với nhóm khác…

Về lý trí, cô tự nhủ mình phải làm điều này, nhưng trong hành động thì… cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác. Cô chăm chỉ liên tục gửi email cho giáo viên hướng dẫn của mình, với hi vọng có thể thức tỉnh lương tâm của một nhà giáo, lay động đạo đức nghề nghiệp đã ngủ vùi trong thầy ấy.

Khai giảng hơn một tháng, cô chỉ gặp giảng viên hướng dẫn của mình đúng một lần, đó là hai tuần sau lễ nhập học.

Sau nỗ lực gửi rất nhiều email không báo trước cho giảng viên hướng dẫn của mình - Thầy Trương Thiên Thất - người từng gây chấn động một thời trong giới nghiên cứu khoa học và công nghiệp về những công trình nghiên cứu mang tính đột phá. Ông đã mời cô đến phòng thí nghiệm để cùng trao đổi về hướng phát triển của Vân Ly trong tương lai.

Vân Ly còn ngỡ sự kiên trì của mình cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng, sau mưa giông trời lại sáng, còn nghiêm túc chuẩn bị một bản phương án nghiên cứu chi tiết mang theo.

Nói là phòng nghiên cứu, nhưng văn phòng của thầy Trương bị ông cải tạo không khác gì khu vui chơi trong viện dưỡng lão dành cho cán bộ về hưu an hưởng tuổi già.

Phòng ông rất sạch sẽ, trên kệ đặt toàn bút giấy, nghiên mực, trên bàn trải vô số các bức thư pháp hội họa, chỉ chừa một góc nhỏ đặt máy tính để duy trì giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Vân Ly đưa phương án nghiên cứu cho thầy xem, Trương Thiên Thất bỏ ra năm giây để đọc lướt qua, sau khi dành những lời lẽ có cánh cho cô, ông trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cô bé, hướng nghiên cứu của em không tồi chút nào, tôi có một ông bạn bên Cambridge, em có muốn chuyển sang phòng thí nghiệm của ông ấy không?"

Không ngờ Trương Thiên Thất sẽ cho cô một cơ hội tốt như vậy, cô cũng đã nghe không ít nghiên cứu sinh sẽ ra nước ngoài học theo diện trao đổi tầm nửa năm rồi quay về, Vân Ly lộ ra nụ cười cảm kích, nhưng lại lo lắng Trương Thiên Thất cảm thấy nửa năm quá lâu.

"Thưa thầy, vậy lát nữa em sẽ làm thủ tục xin hạng mục giao lưu của khoa ạ, trước đây em nghe các đàn anh, đàn chị nói có thể đi nửa năm, không biết thầy cảm thấy..."

"Nửa năm?" Trương Thiên Thất trực tiếp ngắt lời cô, lộ vẻ mặt khó hiểu: "Sao em không đi ba năm?"

Ba năm?

Đầu cô trống rỗng, ngẩn người một lát mới miễn cưỡng mấp máy môi hỏi lại: "Dạ, vậy luận văn của em ở đây…"

Trương Thiên Thất: "Em sẽ viết luận văn ở đó luôn." Ông tạm dừng một chút, "Phiên dịch thành tiếng Trung, chính là bài luận văn bên này của em."

Nụ cười trên môi cô cứng đờ: "Vậy nội dung nghiên cứu của em..."

Trương Thiên Thất: "À, em thương lượng được với bên Cambridge được thì càng tốt, không cần báo cho thầy nữa."

Vân Ly: "..."

Nghe kiểu gì cũng cảm thấy không đáng tin. Hình như bản thân thầy Trương cũng quên mất chuyện này, không còn chủ động tìm cô nữa.

Lúc báo danh, thái độ của thần vui vẻ, thân thiện, Vân Ly hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị hố như thế, cho nên khi sinh hoạt của những người bạn cùng lớp đều đã đi vào quỹ đạo, chỉ có mình cô vẫn chưa đâu vào đâu, ngày ngày rầu rĩ, sầu đời.

Đành phải nghe theo tư vấn của đàn anh đàn chị khác, mau chóng tìm một công việc thực tập.

Vân Ly lấy lại tinh thần từ trong hồi ức đau thương, bổ sung thêm lý do đã chuẩn bị trước đó: “Hơn nữa năng lực tự chủ của tôi không tốt lắm. Lúc làm video, thời gian nghỉ ngơi làm việc thường đảo lộn hết cả. Tìm một công việc để làm sẽ giúp cho thời gian biểu của tôi đi vào quy củ hơn.”

"À à." Hà Giai Mộng tỏ vẻ đã hiểu, bắt đầu buôn dưa lê với cô: "Vừa nãy Đỗ Cách Phi có nói gì với cô trong đó không? "

"Không."

"Khoảng thời gian trước, không hiểu sao cô ta biết Phó Thức Tắc làm việc ở đây, trực tiếp tìm ông chủ tôi, nói muốn đến để phỏng vấn." Hà Giai Mộng lảm nhảm: "Rõ ràng là “phỏng vấn” của cô ta có ý đồ khác, nhưng ông chủ của tôi lại là vua né đạn, sút luôn đống phiền phức này qua cho tôi. Nhưng mà haizzz tôi đâu thể ngay cả phỏng vấn cũng không cho cô ta tham gia được.”

Vân Ly "ồ” một tiếng.

"Cô ta vừa mới bước ra khỏi phòng đã vội vã hỏi tôi Phó Thức Tắc ở đâu, tôi nói là tôi không biết." Hà Giai Mộng bĩu môi: "Cô ta lại hỏi không đi làm sao? Tôi bảo anh ấy đến rồi. Cô ta lập tức cắp mông đi luôn.”



Vân Ly vô thức liếc mắt nhìn chung quanh, xác thực không thấy thân ảnh Phó Thức Tắc.

Cảm giác không tiếp lời Hà Giai Mộng thì có hơi bất lịch sự, cô đành miễn cưỡng nặn ra một câu: "Sao giống thanh tra tới giám sát công việc thế?”

Hà Giai Mộng bị cô chọc cười: "Cũng hợp lý phết.”

Không muốn ở lại đây lâu, Vân Ly lấy lí do sợ trễ nải công việc của họ, nhanh chóng chào tạm biệt Hà Giai Mông rồi đi ra ngoài.

Cô bước khỏi văn phòng, vừa rút di động ra, vừa khéo chuông điện thoại vang lên.

Là mẹ cô - Dương Phương.

Vân Ly tìm một góc yên tĩnh, ít người dưới tầng một, nhận điện thoại: "Mẹ."

Khi Vân Ly gọi điện về nhà vào hai ngày trước, thuận miệng đề cập đến buổi phỏng vấn hôm nay.

Lúc này Dương Phương gọi điện, không ngoài dự đoán, đương nhiên là hỏi con gái tình hình phỏng vấn công việc có thuận lợi không.

Vân Ly đang trong trạng thái chán nản, buồn bã đáp: "Có vẻ không tốt lắm, con cũng không biết."

"Cũng không sao, đây đều là kinh nghiệm xã hội, đều cần phải tích lũy." Dương Phương nói lời an ủi: "Cho dù kết quả lần này có tốt hay không, đối với con mà nói đều là có thu hoạch."

Còn chưa kịp nói tiếp, đầu bên kia bỗng nhiên vang lên giọng của Vân Vĩnh Xương: "Tính tình con bé ngốc ấy vốn dĩ hướng nội, không giỏi giao tiếp với người lạ nhưng cứ khăng khăng một mình chạy tới Nam Vu xa xăm đó, chắc cho rằng xã hội này dễ sống lắm, đúng không? Sao chơi vui chứ? Giờ đã thấy hối hận chưa?"

Lời này như mũi dao đâm vào tim cô.

Vụt.

Một ngọn lửa không tên bùng lên.

Không biết từ khi nào, dường như hướng nội đã trở thành một thuật ngữ xấu.

Rõ ràng là một từ rất bình thường nhưng từ miệng người khác nói, sẽ cảm thấy đối phương đang ám chỉ cô là người không giỏi kết giao, không giỏi ăn nói, quái gở lại không hòa đồng.

Khi ai đó dùng từ này để miêu tả cô, Vân Ly sẽ cảm thấy kháng cự, không thể bình tĩnh chấp nhận nó.

Hai từ ấy đã trở thành một khuyết điểm trí mạng mà cô không muốn nhắc đến, không muốn để ai phát hiện ra.

Đây là thủ đoạn mà trước giờ ba cô luôn thích sử dụng. Từ trước đến nay ông luôn là người cha ngoan cố, bảo thủ, gia trưởng, mong ông nhận ra sai lầm của bản thân còn khó hơn lên trời, cho dù đối phương là ai, dù vợ hay con cũng không ngoại lệ. Lời này nghe thì như đang trách mắng cô, nhưng thực tế, dưới góc suy nghĩ của ông, là ông đang giúp cô tìm một bậc thang để đi xuống, cho cô cơ hội sửa sai.

Trước nay Vân Ly đều không muốn căng thẳng với ba, lần nào cũng nhường nhịn ông, làm theo ý ông. Nhưng lần này cô đã quyết tâm và sẽ không lùi bước nữa.

Vân Ly cố gắng kiềm chế xúc động, bình tĩnh nói: "Vâng, cũng không phải vấn đề gì to tát cả. Nếu như điều kiện của con không thích hợp với vị trí công ty đang tuyển dụng, con sẽ nộp CV vào công ty khác.”

Giọng Văn Vĩnh Xương càng lúc càng gay gắt hơn: "Vớ vẩn! Tây Phục chứa không nổi Đại Phật như mày đúng không?"

Vân Ly: "Con không nói như vậy."

Vân Vĩnh Xương: "Vậy đặt chuyến bay sớm nhất quay về cho ba!"

Vân Ly: "Con không muốn..."

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Một lát sau, Vân Vĩnh Xương lạnh giọng nói: "Được, hiện tại con không về thì sau này đừng quay về nữa."

Vân Ly cũng không đè nổi cơn giận được nữa: "Con nghiên cứu, làm việc ở thành phố khác thì làm sao?"

Vân Vĩnh Xương không đáp.

"Con chưa từng nói cả đời sẽ không quay về, mỗi quyết định hoặc mong muốn, con đều thương lượng với ba, nhưng ba có bao giờ nghe, có bao giờ thấu hiểu cho con chưa?" Hai mắt cô đỏ hoe, không khỏi nghẹn ngào: "Ngoài những lời cay nghiệt này, ba còn biết nói gì khác không?"

Đầu bên kia vọng đến giọng nói của mẹ Dương Phương, bà hốt hoảng khuyên can: “Hai cha con nhà này, người nào người nấy đều nóng tính như nhau, chuyện này có gì đâu mà phải cãi lộn…”

Vân Ly dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhanh chóng nói "con đi ăn đây” sau đó lập tức cúp máy.

...

Đứng một lúc, cô mới tìm lại được bình tĩnh, Vân Ly dặm lại phấn, lấy khẩu trang trong túi đeo lên. Sau khi chắc chắn không còn dấu vết cảm xúc nào trên gương mặt, cô mới rời khỏi lối thoát hiểm.

Đi từ cửa này ra có thể nhìn thấy cửa lớn của EAW.

Vân Ly thoáng thấy Phó Thức Tắc cùng Đỗ Cách Phi đứng ở phía trước, không biết họ đang nói gì.

Tâm trạng cô rất kém, không có tâm tư đi quan tâm những thứ khác, quay đầu chuẩn bị đi rời đi.

Ngay sau đó, Đỗ Cách Phi đột nhiên kêu cô: "Nhàn, Nhàn Vân! Cô đi đâu thế? Sao còn không qua đây.”

Vân Ly không hiểu, hỏi lại: "Cái gì?"

"Không phải vừa nãy cô kêu tôi giúp cô xin WeChat của anh đẹp trai này à?" Đỗ Cách Phi bắt lấy khuỷu tay cô, thân thiết nói: "Anh ta còn tưởng là tôi muốn xin. Xấu hổ quá mà."

"???”

Vân Ly “à” một tiếng trong đầu, rốt cuộc đã hiểu.

Hoá ra là xin WeChat không thành cảm thấy mất mặt, nên muốn ném nồi này cho cô.

Không chờ cô mở miệng, Phó Thức Tắc đã lạnh nhạt lên tiếng: "Cô muốn à?"

Vân Ly nhìn về phía anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đơn giản, quần tây đen, trước ngực đeo thẻ nhân viên. Như là mới vừa sửa chữa xong cái gì đó, trên tay anh lấm lem bụi, còn xách theo hộp đồ nghề.

Lúc này anh đang yên lặng đứng một chỗ, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.

Đỗ Cách Phi giành nói thay cô: "Đúng vậy, nhưng cô ấy xấu hổ quá nên không dám nói."

Phó Thức Tắc cụp mắt xuống, như thể đang suy nghĩ, hoàn toàn chẳng có động tác thừa nào.

Qua vài giây, anh nhìn thằng vào mắt cô, chậm rãi đáp: "Không phải cô có rồi sao?"