Chương 9

"Anh lấy cái gì trả tôi?" Uông Tầm Trạm châm chọc mở miệng. Ngay cả trong thẻ 80 vạn kia, có 20 vạn là của tôi đấy. Hắn tức mình nghĩ. Thậm chí Lâm Thần bây giờ còn lấy lý do trang hoàng nhà hàng mà ngụy trang, 100 vạn, liền tính này số tiền cộng lại, còn không đủ Bạch Sở trả lại số tiền đã nợ Lê thúc.

Chiếc xe kia, hắn căn bản không thể trả lại.

Bạch Sở nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ phức tạp mà nhìn về phía Uông Tâm Trạm, này ánh mắt thật giống như muốn nói Uông Tầm Trạm đang xúc phạm hắn.

"Như thế nào?" Uông Tầm Trạm đáp trả, mấy ngày này sự tình đang lo không tìm được chỗ trút giận. Vừa hay Lâm Thần mới nhắn tin lại đây như là lửa cháy đổ thêm dầu.

Tạm dừng một chút, Bạch Sở nhìn về chỗ khác khẽ nói: "Tôi phía trước ở trên báo nhìn thấy tin tức về tính hướng của cậu, cậu là thích đàn ông sao?"

"A?" Uông Tâm Trạm bị hỏi một câu không đầu không đuôi hơi sửng sốt, tính hướng cùng thiếu nợ một điểm quan hệ cũng không có a!

Nhắc tới tin tức này, Uông Tầm Trạm tức giận càng là không có chỗ phát tiết, tấm ảnh chụp kia chỉ chụp đến hắn một góc mặt, mà Lâm Thần đã bị thân thể hắn ngăn trở tầm nhìn, căn bản không thế phân biệt ra là ai. Khoảng thời gian hai người đi chung, trừ lão Hoàng phi thường thân cận người, cơ hồ là không có người nào biết...

So sánh xuống, Lâm Thần so với Uông Tầm Trạm này đang nổi tiếng ngôi sao càng muốn hai người quan hệ không ai hay biết.

"Cậu thích đàn ông? Không phải sao, vẫn là tùy tiện chơi đùa, nam nữ đều ăn?" Bạch Sở lại hỏi một lần nữa.

"Tôi thích đàn ông thì như thế nào?!" Uông Tầm Trạm lạnh mặt nói: "Dù là tùy tiện chơi đùa thì lại làm sao?" Giọng điệu y chang như lúc trước trả lời phóng viên phỏng vấn hắn vậy.

"Tôi hiểu rồi..." Bạch Sở mặt không chút thay đổi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."

Uông Tầm Trạm giương lên lông mi hỏi: "Anh muốn suy nghĩ cái gì chứ?"

Trừ trả tiền này một con đường, chẳng lẽ là muốn phân ra từng kỳ trả tiền, hoặc là dùng tài sản cầm cố?

Cần hay không lập chứng từ, lại đi pháp viện công chứng một chút. Thiệt là buồn cười!

Bạch Sở sắc mặt phức tạp nhìn hắn thật lâu. Ánh mắt đó làm cho cả người Uông Tầm Trạm cảm thấy không thoải mái, hản mở miệng nói:"Tôi hỏi anh muốn suy nghĩ cái gì a?"

Giương lên khóe miệng, Bạch Sở nở một nụ cười thảm đạm , này xem như là buổi tối nay số lượng không nhiều lắm có thể nhìn ra hắn cảm xúc dao động: "Mỗi tháng 200."

200...Đợi trả xong kiếp sau đều chưa mua được một cái lốp xe: "Anh..." Uông Tầm Trạm vừa tính mở miệng, đột nhiên ý thức được...200... là 200 vạn đi.

Bạch Sở nhìn hắn bộ dáng này là thật mắc cười, hắn dựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt đều mang theo ý cười:"Cậu đây là chưa trải sự đời đi, cần hay không tiểu gia cho ngươi

nhập môn dạy bảo, giáo ngươi lưu trình bao dưỡng hẳn là nên làm sao?"

Bao dưỡng... Uông Tầm Trạm ngây ngốc cả người.

Nhanh chóng nghĩ mấy câu đối thoại vừa rồi, đây là một cái hiểu lầm lớn a... : "Đệch..." Uông Tầm Trạm bản thân đều nhịn không được phát ra tiếng chửi thề, thật muốn phát ra tiếng mà hảo hảo cười

nhạo người này.

Bao dưỡng, mệt anh còn nghĩ ra được. Thiếu nợ không suy nghĩ làm cách nào để trả tiền, còn muốn lão tử bỏ tiền ra nuôi nữa chứ.

Uông Tầm Trạm từng có lối sống không thế nào tiết chế, nhưng hắn cũng chưa từng làm bao dưỡng loại sự tình này. Lúc sắp tốt nghiệp Đại học, hắn đã nhận vài vai diễn nhỏ, nhưng căn bản vẫn không đủ, thiếu tiền nên hắn đã làm rất nhiều công việc vặt để kiếm học phí. Có bạn hữu từng hỏi qua hắn, có một người coi trọng cậu, là thiếu gia nhà giàu, cậu có nguyện ý cùng người ta sao? Lúc ấy Uông Tầm Trạm là trả lời như thế nào?: Tôi đối việc bán mông cho người khác không có hứng thú.

"Làm sao? Là cảm thấy nhờ tôi dạy cậu rất không hài lòng ? Hay cậu cũng đã có kinh nghiệm rồi?" Bạch Sở ý cười càng sâu, thậm chí có thể nghe ra từ trong giọng nói: "Tôi lại nghĩ rằng cậu đối bán mông chuyện này không có hứng thú chứ."

Chuẩn không cần chỉnh a! Nếu không phải hoàn cảnh éo le nói không chừng Bạch Sở và hắn đã trở thành bạn tốt rồi đi.

"Anh dựa vào cái gì mà cho rằng anh ..." Nói còn chưa hết lời, điện thoại của hắn đổ chuông, là Lâm Thần.

"Việc gì?" Uông Tâm Trạm căm tức mà bắt điện thoại.

"Khi nào em trở lại?" Lâm Thần hỏi.

"Có chuyện liền nói đi." Lúc này lại để hắn nghe được Lâm Thần giọng nói, mẹ nó thật muốn chết mà, trong lòng Uông Tầm Trạm giờ đây phải nói là khó chịu vô cùng.

Uông Tâm Trạm thật muốn đối với điện thoại bên kia mà nói: Mẹ nhà anh, có biết là chiếc xe đạp mà anh tâm tâm niệm niệm đang theo tôi thảo luận vấn đề về phí bảo dưỡng không? Hai người các anh cũng MẸ NÓ thật là xứng đôi...

"Anh...Muốn..." Lâm Thần tạm dừng một lát: "Anh rất nhớ em, đã rất lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau...." Hắn đây là tại lấy lòng, muốn dùng cách này để kết thúc chiến tranh lạnh mấy ngày qua.

Uông Tầm Trạm lý trí bây giờ đang đứng ở giữa bờ vực sụp đổ...

Lúc trước khi vừa mới cùng Lâm Thần ở bên nhau, hắn đã từng nghĩ mọi cách dỗ dành Lâm Thần cùng hắn lên giường. Lúc ấy Lâm Thần luôn biểu hiện ra nội tâm mâu thuẫn, nhắc nhở nhiều lần về hắn là lần đầu tiên không muốn qua loa, làm Uông Tầm Trạm vừa buồn rầu lại thêm rối rắm. Hiện tại đã rõ ràng, kia chẳng qua chỉ là một trong những tấm mặt nạ của diễn viên Lâm Thần mà thôi, là dùng để che giấu bản thân không tình nguyện, lại đồng thời tạo cho hắn một hình ảnh ngây thơ trong sáng.

Đem lão tử xem như là cái điều khiển từ xa bảo sao nghe vậy, xài đến hư lại biến hình thành máy rút tiền, rút hết tiền rồi thì xem như là mát xa bổng mà dùng, MỤ NỘI NÓ Lâm Thần thật đáng giận!

Không đợi được đến trong dự liệu phản ứng, Lâm Thần lại mở miệng: "Anh muốn quỳ trên mặt đất đem em liếʍ đến cứng rắn, sau đó dang rộng chân mà đợi em đem anh đυ. chết tại trên giường của chúng ta.

*Mày quỳ trên mặt đất lúc ấy muốn liếʍ cho tao khi, sao không nói rằng chỉ bằng ngươi!*

* Năm đó gia đây nên đυ. chết mày ở trên giường mới phải...*

Lâm Thần không phải là cố ý lặp lại mấy lời Bạch Sở nói tại trong tin nhắn đi, là chê Uông Tầm Trạm hắn chưa có tức chết hay sao.

Mấy lời này đối tình lữ còn đang mặn nồng, là tư mật lời nói, cầu hoan sự tình này cũng là chuyện bình thường. Nhưng không phải là lúc này, khi mà giữa hắn cùng Lâm Thần đang xảy ra mâu thuẫn, vì hắn lẳиɠ ɭơ!!

Uông Tầm Trạm lạnh hết cả người, khó thở. Mấy ngày này một tia lý trí tại lạnh buốt cảm xúc mà tan biến không còn sót lại chút gì, trong lúc xúc động hắn quyết định làm một việc mà biết rõ là sẽ hối hận: "Đêm nay tôi có việc, không trở về."

Tắt điện thoại, Uông Tâm Trạm vẻ mặt lạnh tanh nhìn về phía Bạch Sở.

"Cậu vừa muốn nói cái gì?" Bạch Sở thấy hắn đã nói chuyện xong liền tiếp tục đề tài: "Tôi dựa vào cái gì mà cảm thấy chính mình trị giá 200 vạn?"

Uông Tâm Trạm trào phúng giương lên khóe miệng,"...200 vạn, không nhiều."

Ps: Hôm nay đã dùng hết Hồng Hoang chi lực mà tê liệt ngã xuống...