Chương 8

Mấy ngày hôm trước tại quán cà phê, Bạch Sở cũng đối Lâm Thần nói câu nói này, một chữ đều không khác.

Cảm ơn sao... Uông Tầm Trạm đem bia toàn bộ uống sạch, ơn cái đầu mẹ anh á: "Tôi hỏi anh chuyện này." Hắn đem lon bia tùy tay ném xuống đất: "Anh..."

Uông Tầm Trạm đang muốn mở miệng chất vấn, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, ngoài phòng thật lớn tiếng kim loại va chạm lôi kéo sự chú ý của hai người.

Đi theo phía sau Bạch Sở ra ngoài, Uông Tầm Trạm thoáng dừng lại lại bước chân, mấy chục người đang đứng bao vây trước cửa tiệm, thanh thế lớn vô cùng.

"Lê thúc." Bạch Sở cũng dừng lại bước chân, mở miệng hỏi: "Đã trễ thế này rồi, ngài sao còn tới đây?"

"Bạch Sở..Tháng này..."

Bạch Sở đánh gãy lời hắn: "Xin lỗi thúc, là tôi quên chuyện này. Sáng ngày mai tôi chuyển khoản cho ngài được không?" Hắn nói, giọng điệu bình thản, không kiêu ngạo cũng không a dua nịnh hót , tuy mang theo hòa giải ý tứ, lại một chút không hạ thấp tôn nghiêm.

"Chúng ta đều nói hảo, mỗi tháng ngày 15, lố ta liền đến tạp tiệm a."

"Tôi nơi này còn có khách nhân, hôm nay giờ làm việc còn chưa kết thúc đâu." Bạch Sở nói, quay đầu dùng dư quang nhìn về phía Uông Tầm Trạm.

Lê thúc nhìn nhìn Uông Tầm Trạm, giương lên lông mi: "Đại minh tinh?"

"Cậu ấy chỉ là lại đây rửa xe mà thôi."

Lê thúc thoáng tới gần Bạch Sở: "Cậu này tay là làm sao?" Nói, hắn nắm lấy tay phải của Bạch Sở.

Bạch Sở cánh tay hơi hơi phát

run: "Không có việc gì, không cẩn thận bị thương mà thôi."

"Cậu kiếm tiền là dựa vào đôi bàn tay này, hiện tại bị thương, tháng sau làm thế nào?" Lê thúc tăng thêm lực đạo lên cánh tay.

"Ngài hãy yên tâm, chúng ta nếu đều nói hảo, tôi sẽ không nửa đường mà bỏ gánh." Bạch Sở nghênh lên Lê thúc ánh mắt, giọng điệu thoáng hiện cứng rắn.

"Thúc đây dựa vào cái gì tin cậu a?"

Bạch Sở nhịn đau rút về cánh tay chính mình: "Ngài cũng chỉ có thể tin tôi, bằng không một đồng tiền đều mơ tưởng lấy được."

Lê thúc cười khẽ,"Bạch Sở, lúc cậu còn nhỏ, ta như thế nào không nhìn đi ra cậu là một người có tình có nghĩa như vậy."

Hắn nói, ghé sát vào chút, nhỏ giọng nói: "Ba của ngươi nợ một khoản kếch xù..."

"Có khách nhân tại đây." Bạch Sở đánh gãy lời hắn, hệt như tuổi trẻ ấu sư vậy, ngữ điệu mang theo không cho phép nghi ngờ khí độ: "Chúng ta hiện tại nói những chuyện này không thích hợp lắm đi."

Uông Tầm Trạm ở một bên nhìn, một bộ dáng vạn sự không liên quan đến mình.

Tin nhắn trung ngang ngược cách nói chuyện, tại quán cà phê không thèm để ý, lúc nãy trong phòng ôn hòa, ngay lúc này lại giương cung bạt kiếm... Bạch Sở là một so với mặt ngoài còn muốn phức tạp người.

Lê thúc không lại nhiều lời, ngẩng đầu nhìn xung quanh tiệm xe, sau lại nhìn về phía đồng hồ đeo tay: "Hôm nay cho đến 2h, còn không có tiền, thúc đây liền không khách khí."

Bạch Sở cầm ra ví tiền:"Trong thẻ có hơn 60 vạn, số còn lại ngày mai tôi lại gửi cho ngài thế nào?" Hắn đem một tấm thẻ ngân hàng ném tại Lê thúc trước mặt.

"Này số tiền chỉ so số lẻ nhiều hơn một chút." Lê thúc không xuống nước.

Uông Tầm Trạm hơi sửng sốt, nếu là dựa theo lời nói của vị Lê thúc này, mỗi tháng đều trả tiền, vậy Bạch Sở hướng Lâm Thần mượn 200 vạn chỉ có thế xem như cấp cứu nhất thời.

"Vẫn là, cậu muốn cho ta trực tiếp đập tiệm?" Lê thúc nói, ánh mắt quét về phía sau vừa rửa sạch sẽ Huracan.

Uông Tầm Trạm mấy tháng phía trước vừa đổi xe, hắn đối xe không có cái gì thích thú, có thể chạy là được, thay thế đi bộ công cụ mà thôi. Ngược lại là Lâm Thần sē đối xe tính năng đánh giá, nghĩ đến cái ham mê này rất có khả năng là chịu ảnh hưởng từ Bạch Sở.

Theo Lê thúc ánh mắt nhìn qua, Bạch Sở nhíu mày: "Chiếc xe này là của khách hàng lại đây rửa xe, hắn đang muốn lái đi đây."

"Nguyên trạng nhập khẩu.." Lê thúc nhìn Uông Tâm Trạm nói.

"Lê thúc, xe không phải của tiệm chúng tôi." Bạch Sở thoáng cất cao âm lượng.

"Đó là việc mà cậu phải giải quyết." Lê thúc xoay người nhìn bên cạnh đàn em: "Lái đi cho ta."

"Lê thúc..." Bạch Sở nghiến răng mở miệng, mang theo điểm cầu xin ngữ khí.

Uông Tâm Trạm tuy hơi đau lòng kia chiếc xe , hơn 600 vạn của hắn, bình thường hắn phải thu âm vài kỳ tiết mục tổng nghệ, hoặc là phải quay mấy tập phim mới kiếm được. Nhưng khi đem ra so với số tiền này, nhìn Bạch Sở bởi vì xe của mình mà phải ăn nói khép nép, Uông Tầm Trạm có loại nói không nên lời tựa như trả thù kɧoáı ©ảʍ.

"Hay là cậu có phương pháp giải quyết tốt hơn?" Lê thúc hỏi.

"Xin lỗi, đã liên lụy tới cậu." Bạch Sở xoay người đối với từ đầu cũng không có lên tiếng mà đứng một bên Uông Tầm Trạm, mở miệng nói: "Này xe, tính tôi nợ cậu."

"Anh như thế nào trả?" Hắn giọng điệu cố ý mà bỏ đá xuống giếng.

"Chúng ta lát nữa lại nói chuyện này. Nếu không được, dù có liều mạng này tôi cũng sẽ kiếm cách khác hoàn trả cho cậu."

Bạch Sở nhìn thẳng vào ánh mắt của Uông Tầm Trạm: "Được không?"

So với vì chiếc xe kia mà ăn nói khép nép, ngay lúc này Bạch Sở mang theo thấp thỏm khuất phục lời nói khiến Uông Tầm Trạm càng thêm vui sướиɠ, đừng nói một chiếc xe, lại thêm một chiếc hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Cảm giác này thật giống như hắn tại Lâm Thân nơi đó chịu thiệt thòi, thì Bạch Sở nơi này bị bắt nạt chèn ép bao nhiêu thì hắn lại càng sung sướиɠ bấy nhiêu.

Uông Tâm Trạm đánh giá mã tấu trên tay đám người kia, đừng nói là đập tiệm, thật xảy ra tranh chấp, mạng người cũng có thể công đạo ngay tại đây.

Bỏ qua khúc mắc ở phương diện tình cảm , tình huống ngay lúc này, hắn nếu là dám nói một tiếng không thì chỉ sợ cũng khó tránh khỏi xảy ra xung đột, cuối cùng giấy tờ chiếc xe đều bị cầm đi.

"Bọn họ là ai?" Uông Tầm Trạm đem chìa khóa đưa cho Bạch Sở.

"Không phải người."

Uông Tâm Trạm ngồi lên sô pha trong tiệm, nhìn Bạch Sở sắp xếp lại đại sảnh bị đoàn người kia làm loạn.

Chuyện này thật đúng là số phận mà! Một ơn trả một nợ a... Ngày hôm qua buổi chiều ở trong thang máy mạc danh kỳ diệu bị tình địch dùng cánh tay bảo vệ, buổi tối hôm nay lại cống hiến cho tình địch một chiếc siêu xe mới mua không bao lâu.

Mấy ngày này phát sinh sự tình so với những bộ điện ảnh mà Uông Tầm Trạm đóng lúc trước còn phấn khích hơn!

Ngồi không nhàn rỗi, Uông Tầm Trạm lấy ra điện thoại mới vừa mua, ban sáng còn bảo lão Hoàng giúp hắn mua số liên lạc mới, cái cũ kia hắn nhìn đến liền phiền lòng.

Có mấy cái tin nhắn, người gửi là dãy số của Lâm Thần. Điện thoại Uông Tầm Trạm chưa kịp lưu thông tin liên lạc của bất kỳ ai,nhưng Lâm Thân dãy số, hắn nhắm mắt lại đều có thể đọc ra.

9h 15" : [Em khi nào trở về?]

9h 50" : [Anh vừa tính toán sơ qua một chút, trang hoàng lại nhà hàng có thể tốn khoản trên dưới 100 vạn.]

Còn hắn mẹ nhắc tới tiền chuyện này, Uông Tầm Trạm tay cầm di động thoáng tăng thêm lực đạo. Từ khoản 10 vạn vọt lên 100 vạn, tưởng hắn bị ngu hay gì, Lâm Thần thật là biết đòi hỏi a.

Hắn đem mấy cái tin nhắn của Lâm Thần toàn bộ xóa bỏ, khóa lại màn hình điện thoại, không cho chính mình nhìn thấy lại ngột ngạt.

Bạch Sớ sửa sang lại xong xuôi, ngồi xuống đối diện Uông Tầm Trạm: "Thật xin lỗi."

"Anh nợ bao nhiêu tiền?"

"Rất nhiều." Bạch Sở tạm dừng một chút, dời đi chủ đề: "Nguyên trạng nhập khẩu quốc nội... Chiếc xe kia của cậu còn rất mới, tôi dựa theo giá trị thị trường tính toán, sẽ hoàn cấp cậu sau.