Chương 5

Nửa người Bạch Sở còn ở bên ngoài thang máy, cửa không khép lại được ong ong mà rung động.

"Anh rốt cuộc là có vào hay không?" Giộng điệu của Uông Tầm Trạm rất không vui.

Dù cho bản thân biết rằng việc Lâm Thần lừa gạt hắn nửa điểm cũng không liên quan đến Bạch Sở, Uông Tầm Trạm cũng không tài nào mà trưng ra được cái bộ mặt ôn hòa, gió xuân phơi phới, liền việc thể hiện ra đây là "lần gặp mặt đầu tiên" của chúng ta Uông Tầm Trạm cũng không muốn làm.

"Xin lỗi..." Bạch Sở khẽ dời ánh mắt, đi vào thang máy.

Ánh mắt kia Uông Tầm Trạm rất quen thuộc, dù đi đến nơi nào đều có vô số người dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, từ góc nhìn về độ nổi tiếng thì đây là một chuyện tốt.

Sống ở một thế giới mà khuôn mặt được dùng để thể hiện sự tồn tại, ít nhất là hắn có điều kiện đủ để khiến hắn nắm giữ một tấm bài trong trò chơi này. Giống như lông chủ lớn nói câu nói thứ hai với hắn vậy: Tính năng có tốt hay không không quan trọng, chỉ cần sở hữu vỏ bọc bên ngoài là đủ, có thể để cho người khác ngắm nhìn thì đã là một sự tồn tại có giá trị rồi.

Lâm Thần thích hắn ta vì điều gì? Uông Tầm Trạm nhịn không được khẽ liếc nhìn qua.

Tóc vẫn là tùy tiện cột lên, sau ót rũ xuống một lớp tóc mỏng ôm lấy đường cong ở cổ.

Áo liền mũ đơn giản vẫn không che được bắp tay cân xứng, chiếc quần màu xanh quân đội phối hợp với một đôi sneakers trắng. Nước da hơi nâu khỏe khoắn khiến khuôn mặt sắc nét cứng cỏi, chỉ là vài cọng râu chưa cạo sạch tăng thêm đôi phần uể oải sa sút.

Uông Tầm Trạm có thể tưởng tượng được, vài năm trước cái người tên Bạch Sở này mắt cũng không chớp lấy một cái mà quăng cho Lâm Thần mấy trăm vạn, trẻ trung, đẹp trai lại nhiều tiền, bởi vì từ khi sinh ra đã giàu sang phú quý mà trên người mang theo hồn nhiên thiên thành khí chất độc đáo không thể nào che lấp được.

Bạch Sở chợt quay đầu, bốn ánh mắt chạm vào nhau, hắn nhẹ nhàng mà nhíu mày.

"Tầng mấy?" Uông Tầm Trạm thuận miệng hỏi: "Anh còn chưa chọn tầng dừng lại."

"Cùng cậu ở cùng một tầng." Bạch Sở dời đi tầm mắt.

Uông Tầm Trạm là lên tầng 24, Lương tổng cùng ông chủ lớn văn phòng đều được thiết kế nằm ở đây.

"Tìm người?"

"Phải..."

"Tìm Lương tổng?"

Bạch Sở sắc mặt mang theo đôi nét uể oải, hắn lại lần nữa nhìn về phía Uông Tầm Trạm mà trả lời: "Không phải."

19.....20.....

Màn hình điện tử của thang máy không ngừng biến hóa con số, bên trong thanh máy im lặng có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Hôm nay con mẹ nó thang máy cũng chậm quá đi... Uống Tầm Trạm khó chịu liếc nhìn còn số kia.

Hai người đều nhìn chằm chằm phía trước, lại bị lớp kim loại tựa như mặt gương của cửa thang máy khiến cho ánh mắt vô tình chạm vào nhau, dời đi, lại giao nhau.

Đột nhiên, thang máy kịch liệt rung động.

Hoảng hốt khi Uông Tầm Trạm trọng tâm không vững, nghiêng ngã lảo đảo...

"Cẩn thận..."

Trong lúc hoảng loạn, Bạch Sở đưa tay ôm lấy bả vai của Uông Tầm Trạm.

Cảm giác rơi xuống không trọng lực khiến hai người không giữ được thăng bằng, cánh tay chống tại phía sau vai của Bạch Sở lại trở thành một điểm tựa vững chắc, giúp giảm sốc và chóng mặt cho Uông Tầm Trạm.

Thang máy rớt xuống tầng 12, có xu hướng giảm dần tốc độ, cảm giác không trọng lực lại lần nữa khiến Uông Tầm Trạm dồn hết tất cả trọng lượng lên cánh tay của Bạch Sở.

"A..." Bạch Sở khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Ánh sáng của đèn chiếu bên trong lập lòe khôi phục lại độ sáng, Uông Tầm Trạm ổn định tâm thần vài giây rồi đứng dậy.

Bạch Sở trước tiên là thu hồi lại cánh tay, cắn răng chịu đựng đau đớn nói: "Cậu không sao chứ?" Hắn ngẩng đầu nhìn Uông Tầm Trạm hỏi.

"Tôi không sao." Uông Tầm Trạm nói, xoay người ấn nút báo động khẩn cấp: " Chờ một chút sẽ có người đến cứu chúng ta."

Bạch Sở dùng tay trái đỡ lấy tay phải, đứng dậy tựa vào vách thang máy: "Ha..." Bạch Sở nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

"Tay của anh..." Uông Tầm Trạm có chút áy náy, lúc nãy nếu không phải nhờ Bạch Sở đỡ lấy chính mình, vết thương này chỉ sợ hiện tại nằm trên người hắn cũng không biết chừng.

"Không có việc gì." Bạch Sở lắc đầu.

Thang máy được khởi động lại, lại lần nữa di chuyển lên trên. Hai người kinh hồn chưa định mà nhìn về con số bên trên, hô hấp đều trở nên khó khăn.

Nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Uông Tầm Trạm nghĩ, cùng tình địch chết chung trong thang máy, thật đúng là chỉ có thể dùng từ cuộc đời như vở kịch mà hình dung thôi.

22...23...24.

Cửa thang máy được mở ra, bình an vô sự.

"Vận khí của cậu sao lại tốt như vậy, lại trùng hợp ở trong thang máy này." Lão Hoàng nhìn Uông Tầm Trạm đi ra khỏi thang máy, trêu chọc nói: "Ban nãy khi nghe được chuông báo động, anh đây còn chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu nữa... Cậu không bị gì đi?"

"Không có việc gì hết."

Lương tổng đang đứng ở lão Hoàng phía sau, chắc là cũng nghe được chuông báo nên ra xem đã xảy ra chuyện gì.

"Giám đốc." Uông Tầm Trạm lễ phép chào hỏi.

"Ừ..." Nói, tầm mắt của hắn lại không nhìn qua Uông Tầm Trạm, mà nhìn về đứng ở kế bên Bạch Sở.

"Nhị gia..." Bạch Sở mở miệng.

Lương tổng hỏi: "Tìm Tư Triết sao?"

"Vâng, Tứ gia có ở sao?"

Uông Tầm Trạm khóe mắt đảo qua Bạch Sở... Tư Triết là tên ông chủ lớn ít khi xuất hiện kia của Z.S, trên dưới toàn công ty có thể gặp được mặt lão tổng cũng chưa có bao nhiêu người. Uông Tầm Trạm làm việc tạo Z.S cũng chưa lâu, nhưng cũng đã được một thời gian, số lần hắn gặp được chỉ có thể tính trên đầu ngón tay.

"Cậu đi theo tôi..." Lương tổng xoay người, đi về phía chỗ cuối hành lang.

Uông Tầm Trạm đi theo đuôi hai người , song hành cùng thư kí Coco: "Người đó là ai vậy?"Hăn nhỏ giọng hỏi.

"Anh là hỏi... Bạch thiếu sao?"

"Bạch thiếu?" Uông Tầm Trạm lặp lại nói: "Sao tôi chưa từng nghe đến nhân vật này..."

Coco ghé sát lại nói: "Hình như là bạn của Tổng giám, hai người mấy năm trước từng cùng nhau đua xe... Nghe nói trong nhà xảy ra chút chuyện, cụ thể tình hình tôi cũng không rõ lắm... Gần đây có đến tìm Tổng giám một lần nhưng Lương tổng chặn lại không cho vào."

Trong nhà xảy ra chuyện nên cần tiền... Uông Tầm Trạm gật đầu, không lại hỏi nữa.

Coco đã làm việc tại công ty rất nhiều năm rồi, ngay cả cô cũng không biết rõ ràng, cho dù có hỏi nữa cũng không tất yếu, huống chi, Uông Tầm Trạm không quan tâm, hắn chỉ mong người này mau chóng biến mất lẹ lẹ giùm.

Đến trước cửa văn phòng, Lương tổng đối Coco nói: "Mở cửa."

Coco cầm lấy chìa khóa, mở cửa, trên bàn làm việc có một tầng bụi mỏng, thể hiện đã một thời gian chủ nhân của căn phòng này không hề tới đây.

"Tư Triết không có ở đây." Lương tổng nhìn Bạch Sở nói: "Tôi không có lừa cậu."

Bạch Sở sắc mặt ảm đạm: "Đã quấy rầy rồi." Dứt lời, hắn xoay người lại.

"Coco, tiễn Bạch thiếu, hãy dùng thang máy tư nhân của Tư Triết." Lương tổng thầm suy xét, nói.

Uông Tầm Trạm nhìn theo bóng lưng Bạch Sở đi vào thang máy.

Hơn mười phút tiếp xúc, công bằng mà xem xét, Bạch Sở không có điều gì khiến Uông Tầm Trạm chán ghét. Những tin nhắn nan kham kia, Uông Tầm Trạm nhìn mà căm tức, nhưng cũng có thể hiểu được, do hiểu lầm rằng Lâm Thần trở mặt không nhận người mà phẫn nộ.

Cho dù như vậy, này người như cũ khiến hắn ngứa mắt, trong lòng như ghim một cái gai rất là nhức nhói, khiến hắn có ý nghĩ muốn thò tay bóp cổ Bạch Sở luôn vậy.

Cùng Lương tổng giằng co nói chuyện hồi lâu, từ chuyện buổi ra mắt phim đối phóng viên đài Đô Thị châm chọc khıêυ khí©h, đến ngày hôm qua vô duyên vô cớ cho đạo diễn leo cây, Uông Tầm Trạm nghe ra giọng điệu của Lương tổng tràn ngập cảnh cáo.